[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 562: Tài phiệt quốc dân là nữ sinh (29)




Cô nhàn nhạt nói: "Chẳng ra gì." Sau đó không thèm quay đầu nhìn Cửu Sơn một cái đã bước thẳng đến chỗ mọi người đang nướng cá.

Đói bụng quá!

Cửu Sơn nhìn bóng lưng của Nam Nhiễm, nụ cười trên mặt không hề biến mất, ngược lại hắn ta ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh, cười lớn một tiếng.

"Mặt trời hôm nay gắt quá!"

Không ngờ lần này trở về nước lại gặp được một người thú vị như vậy, càng khó nắm bắt thì càng phải chậm rãi chơi đùa mới có ý nghĩa.

Hắn ta cởi nón ra, cầm ở trong tay, ánh mắt hướng về phía chiếc xe màu đen đang chạy về phía mình.

Xuyên qua cửa kính, có thể nhìn thấy rõ người bên trong.

Dáng người Thân Đồ Mạc cao ráo, sườn mặt lạnh lùng, dù đang đứng cách xa vẫn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh nhạt xa lạ tản ra từ người anh.

Cửu Sơn nắm chặt mũ dạ trong tay, mặt nở nụ cười lễ phép, đứng im một chỗ nhìn chiếc xe của anh chạy ngang qua mình.

Nhưng dường như người ngồi trong xe cũng cảm giác được có ai đó đang nhìn mình nên liếc mắt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tầm mắt hai người đối diện nhau.

Cửu Sơn giơ cái tay đang cầm mũ lên đặt trước người, hơi khom lưng, dùng lễ nghi của quý tộc phương Tây để chào hỏi Thân Đồ Mạc, hắn ta vẫn luôn cúi đầu, đến tận khi xe của Thân Đồ Mạc chạy qua mới chịu ngẩng lên, vì thế không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn ta, cũng không thể đoán được hắn ta đang suy nghĩ cái gì.

Nam Nhiễm ngồi dưới gốc cây đại thụ, lưng ngã ra sau, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả, dáng vẻ trông vô cùng lười biếng.

Hoa Vũ quỳ gối cạnh cô, tay trái cầm một đôi đũa, tay phải bưng một cái đĩa màu trắng đựng cá vừa mới nướng chín. Cô cầm đũa cẩn thận lấy xương cá ra, sau đó gắp từng đũa từng đũa nhỏ đút cho Nam Nhiễm.

Vừa đút vừa dặn: "Ân nhân, ăn chậm thôi."

Nam Nhiễm ăn một hồi, cảm thấy vô cùng thoải mãn.

Món cá nướng này không tồi, mùi vị rất hợp ý cô.

Đang ăn thì bỗng có tiếng bước chân truyền đến, sau đó, tiếng bước chân kia dừng trước mặt cô. Cái bóng của người nọ bao trùm lên cả người cô.

Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy Thân Đồ Mạc mặc một thân quân trang đứng ở đó, sắc mặt lạnh nhạt. Tầm mắt chuyển từ trên người Nam Nhiễm sang người Hoa Vũ, sau đó lại từ người Hoa Vũ dời sang người Nam Nhiễm, nhìn chằm chằm cô.

Môi mỏng lạnh lúc đóng lúc mở, chậm rãi nói: "Cậu đúng là không chịu ngồi yên một chỗ."

Lời này nghe qua đã thấy không hề có ý tốt, khiến người ta có chút kỳ quái.

Vừa nói anh vừa tháo bao tay trắng ra, duỗi tay cầm lấy đĩa cá nướng trong tay Hoa Vũ.

Hoa Vũ có hơi bất ngờ, nếu đổi lại là người khác làm thì quả thật rất không lễ phép nhưng người này là Thân Đồ Mạc, hơn nữa hình như ân nhân rất thích hắn. Với lại không biết tại sao, cô luôn có cảm giác vị thiếu tướng quân này có chút bất mãn với cô. Lần trước, khi đi ăn cơm cùng ân nhân, cô cũng có loại cảm giác này...

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Hoa Vũ vẫn đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Ân nhân, tôi đi xem cá đã nướng xong chưa."

Dứt lời, lập tức chào Thân Đồ Mạc một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Nam Nhiễm cầm thiệp mời, lật qua lật lại.

Thân Đồ Mạc ngồi xổm xuống, đặt cái đĩa trong tay sang một bên.

Đôi bàn tay thon dài cầm lấy bàn tay phải bị băng bó kín mí của Nam Nhiễm.

Không biết là cảm thấy thú vị hay thế nào mà anh bóp nhẹ vài cái.

Sau đó, lạnh nhạt nói: "Trình độ băng bó không tệ." Nói xong, liền thả tay Nam Nhiễm ra, để tay cô rơi xuống mặt cỏ.

Nam Nhiễm nhìn luồng ánh sáng chói mắt bao quanh người Thân Đồ Mạc một lát, không hề từ bỏ ý định của mình, duỗi tay nắm lấy cánh tay của anh.

Chỉ là ánh sáng kia không truyền qua người cô chút nào, ngược lại còn vì nó mà hắc quang trên người cô càng rõ ràng hơn, khiến cả người cô đều bị hắc quang bao phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.