Cố Nguyên Kiệt có chút xấu hổ.
Hắn ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Nam Nhiễm sẽ nói như vậy với hắn.
Trước đây, mỗi lần ở trước mặt hắn ta, Nam Nhiễm đều vô cùng cẩn thận, vì bảo vệ lòng tự trọng của hắn ta mà mỗi lần đưa tiền đều tìm đủ mọi lý do khác nhau.
Hôm nay cô ấy bị sao vậy?
Cố Nguyên Kiệt suy nghĩ cả nửa ngày cũng chỉ nghĩ tới khả năng có lẽ do nhiều ngày không liên lạc với Nam Nhiễm nên khiến cô tức giận.
Chỉ cần dỗ cô ấy thật tốt, bọn họ sẽ trở về như trước đây.
Nghĩ vậy, Cố Nguyên Kiệt thở dài.
"Tiểu Nhiễm, thời gian gần đây anh phải tham gia một hạng mục nghiên cứu mới ở trường học, thật sự rất mệt nên mới không có thời gian đi tìm em. Đừng giận anh nữa, có được không?"
Nam Nhiễm cầm ly nước ở trước mặt mình lên, từ tốn uống một ngụm.
Gương mặt hờ hững, tùy ý nghịch tóc mình.
"Anh mệt hay không mệt thì liên quan gì tới tôi?"
Cố Nguyên Kiệt nhìn bộ dáng không để ý của cô, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Không biết tại sao, hắn ta lại cảm thấy hiện tại Nam Nhiễm xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Thời điểm hai người đang nói chuyện thì cửa ra vào bị đẩy ra, có người đi vào.
Bàn bên cạnh truyền đến tiếng thảo luận.
"Cậu nhìn xem người vừa tới có phải là đội viên của Hoắc Ngôn không?"
"Đúng rồi, chắc chắn là anh ấy, đó không phải là đồng phục của đội tuyển bọn họ sao?"
"Hả? Không phải cậu không chơi game sao? Không ngờ cậu còn có hứng thú nghiên cứu mấy cái này!"
"Nào có, không phải do người tên Hoắc Ngôn kia quá nổi tiếng sao, ngày nào cũng lên hot search, không biết cũng phải biết."
Ở của nhà ăn.
Hoắc Ngôn nâng mũ của mình lên một chút, tầm mắt quét quanh nhà ăn một vòng, sau đó dừng lại trên người Nam Nhiễm.
Lúc này, bên cạnh lại truyền đến giọng nói của một đội viên.
"Này, này, ở đằng kia kìa. Đó không phải là người trên mạng nhắc tới sao? Đúng rồi, võng hữu kia còn nói [Nhiễm Nhiễm Khả Ái] mua quà tặng? Đây là đang mua quà tặng sinh nhật đội trưởng sao? Đội trưởng rất kén chọn, không biết quà tặng của nữ chủ bá kia có hợp ý của đội trưởng không."
Sau đó, lại có đội viên hạ giọng, bộ dáng bát quái: "A, người đàn ông ngồi đối diện nữ chủ bá là ai vậy? Nhìn thế nào cũng thấy hai người bọn họ rất quen thuộc? Không phải là bạn trai chứ?"
Đội viên kia vừa dứt lời, Hoắc Ngôn đã nhấc chân bước thẳng về cái bàn kia.
Hành động này của Hoắc Ngôn đã làm tâm tình hóng bát quái của toàn bộ thành viên trong đội dâng lên lần nữa.
Có đội viên còn đưa ra lời thề son sắt: "Chắc chắn đội trưởng thích con gái nhà người ta."
"Đúng đúng, từ trước đến nay, tớ chưa từng thấy đội trưởng như vậy bao giờ."
Bọn họ chỉ vô tình tìm được hình ảnh của nữ chủ bá kia, sau đó còn thuận miệng nói một câu nữ chủ bá đang ăn cơm ở đây. Ai ngờ đội trưởng vừa nghe đã lập tức tìm tới cửa, vội vàng như vậy, khẩn trương như vậy, vẫn là lần đầu bọn họ nhìn thấy.
Bên này, bởi vì lúc dọn đồ ăn lên phục vụ không cẩn thận động vào hộp quà của Nam Nhiễm nên cái hộp màu đen nhỏ được gói kĩ lưỡng cứ thế rơi xuống đất.
Cố Nguyên Kiệt duỗi tay, cầm lấy cái hộp nhỏ kia, nói: "Đây là quà em tặng anh? Anh nghe Vũ Huyên nói, vì mua tặng anh cái kim cài áo này, em đã dùng hết hơn một ngàn vạn." Lúc nói chuyện, Cố Nguyên Kiệt đồng thời mở cái hộp kia ra xem thử.
Nam Nhiễm cắn một miếng bít tết, không chút để ý mở miệng: "Này, buông ra."
Cố Nguyên Kiệt vừa ngước đầu đã thấy bên cạnh Nam Nhiễm bỗng nhiên xuất hiện một người thiếu niên.
Người kia cứ nhìn chằm chằm vào cái kim cài áo trong tay hắn ta.
Cố Nguyên Kiệt nghi hoặc: "Anh có việc gì không?"
Hắn ta không chơi game, cũng không hay xoát Weibo nên không biết Hoắc Ngôn là ai.
Nhưng bởi vì Hoắc Ngôn bỗng nhiên đi đến trước mặt bọn họ đã làm cho tất cả nữ sinh chung quanh không nhịn được la lết rồi bàn tàn xôn xao.