[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 480: Mỹ nữ Mukbang cắn người trên sóng livestream (11)




Tuy Nam Nhiễm đang tự nói thầm với bản thân nhưng cô vẫn còn đang đeo mic nên tất cả những gì cô nói nãy giờ đều bị võng hữu nghe hết.

Má ơi! Nữ chủ bá này hám giàu như thế?

Có xấu hổ hay không?

Sau đó, làn mưa đạn mắng chửi hiện lên như bão táp.

Làn mưa đạn nhiều đến mức ngay cả mặt của Nam Nhiễm cũng bị che kín.

Các buổi phát sóng trực tiếp thông thường đều có thời hạn là một tiếng rưỡi nhưng Nam Nhiễm là kênh Mukbang nên chỉ 40 phút là kết thúc. Hơn nữa sau khi ăn xong cũng không có chuyện gì để làm, cứ ngồi phát ngốc trước màn hình cũng khiến mọi người nhàm chán nên thời điểm toàn bộ cư dân mạng đang chửi hăng say Nam Nhiễm không nói không rành trực tiếp tắt livestream.

Cô ngồi nghịch lắc tay trên tay mình một lúc rồi đứng lên chuẩn bị về nhà nhưng lại bị người đại diện cản lại.

Hắn ta ho khan một tiếng: "Nam Nhiễm."

Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn về phía người đối diện.

Người đại diện cũng tỏ vẻ tò mò nhìn chằm chằm chiếc lắc bạc trên cổ tay cô.

"Sợi lắc tay này thật sự do Hoắc Ngôn tặng?"

Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm nhìn hắn ta, im lặng không nói.

Người đại diện lại ho khan hai tiếng, dường như nhớ đến trước đây thái độ của ban thân với cô không được tốt cho lắm, vì thế cố gắng hạ nhẹ tông giọng xuống, ôn hòa nói: "Cái kia... cô xem... nếu quan hệ của cô và cậu ấy tốt như vậy, chi bằng cô mời cậu ấy xuất hiện trên kênh của cô đi? Livestream chơi game cũng được."

Tuy hắn ta không rành phương diện e-sport lắm nhưng điều đó không quan trọng, hiện tại chỉ cần mời được Hoắc Ngôn tới thì hắn ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Người đại diện thấy Nam Nhiễm im lặng không nói lời nào, lập tức nói: "Hay là vầy đi, chỉ cần cô có thể mời cậu ấy tham gia livestream, hợp đồng của chúng ta sẽ chuyển từ chia đôi thành cô sáu tôi bốn. Thế nào?"

Nam Nhiễm hỏi lại: "Cứ như thế?"

Người đại diện cho rằng bản thân cấp quá ít nên khẽ cắn môi: "Cô bảy tôi ba."

Đây đã là điều kiện tối ưu nhất rồi, phải biết hiện tại hợp đồng của các chủ bá tuyến 1 khác cũng chỉ có như thế.

Nói xong lời này, người đại diện thấy Nam Nhiễm vẫn hời hợt không quan tâm như thường ngày, trong lòng có chút tức giận, cảm thấy Nam Nhiễm này thật không biết tốt xấu. 

Nhịn không được nói: "Cô ra giá đi."

Nam Nhiễm chậm rãi đáp: "8:2"

Vẻ mặt người đại diện có hơi khó coi nhưng hắn ta thật sự rất coi trọng Hoắc Ngôn. Chỉ cần có thể mời Hoắc Ngôn tới, nhất định sẽ kiếm được một vố lớn.

"Được." Người đại diện căng da đầu cắn răng đồng ý.

Nam Nhiễm thay lại trang phục thường ngày của mình rồi tính toán rời công ty về nhà nhưng đang đi trên hành lang thì bị bàn tay của ai đó túm vào trong phòng.

[Cạch]

Cửa phòng đóng lại.

Trong phòng, màn cửa kéo kín, cả phòng ngập trong bóng tối.

Lúc này, viên trân châu trên lắc tay ở cổ tay của Nam Nhiễm đột nhiên phát ra ánh sáng nhẹ.

Hai mắt Nam Nhiễm trừng lớn.

Đây là dạ minh châu?

Bất quá, so với viên trân châu nhỏ xíu này thì ánh sáng trên người đột nhiên xuất hiện rồi kéo cô vào phòng còn sáng hơn gấp mấy lần.

Cả người Hoắc Ngôn như được bao bọc trong luồng sáng, Nam Nhiễm yên lặng duỗi tay sờ sờ vài cái.

Trong không gian tối tăm, Hoắc Ngôn nhìn cánh tay trắng nõn kia ở trên người mình sờ tới sờ lui, sờ trái một cái rồi sờ bên phải một cái, tùy tiện đến mức giống như quên mất sự tồn tại của anh.

Anh giữ chặt lấy tay của Nam Nhiễm, đè cả người cô lên cửa, cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Đối với ai em cũng tùy tiện sờ loạn như thế?"

Nam Nhiễm liếc mắt nhìn anh: "Em có giới hạn của mình." Không phải dạ minh châu, cô sẽ không sờ.

Hoắc Ngôn nghe lời này, trong căn phòng tối, khóe môi khẽ cong lên, vẻ lãnh đạm trên mặt dần dần tan đi.

"Hả? Phải không?" Rõ ràng là không tin những gì cô nói.

Hoắc Ngôn giơ tay, chuyển từ kéo cổ tay cô sang ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, thuận tiện kéo cả người cô vào lòng mình.

Anh nhàn nhạt mở miệng: "Giới hạn của em là ai không thuận theo em, em sẽ đánh ngất người đó rồi khiêng người đó về nhà? Hay là chỉ vì một hộp đồ ăn mà đánh nhau với người ta?"

Nam Nhiễm ngước mắt nhìn Hoắc Ngôn.

Tốc độ nói rất nhanh, nghe không ra cảm xúc hiện tại của cô: "Người anh nói không phải em."

Từ trước tới giờ cô chưa từng làm những chuyện này được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.