Rất nhanh đã đến thời gian dùng bữa tối.
Đội trưởng đội quân nhân lên xe gọi Túc Bạch xuống xe ăn cơm với mọi người.
Chủ yếu vì hắn ta cảm thấy tính tình của Túc Bạch quá lạnh lùng, không thể dung nhập vào đoàn thể. Như thế vào thời điểm chiến đấu với tang thi, Túc Bạch sẽ không lấy hết toàn lực để bảo vệ mọi người.
Nhưng nếu ở chung lâu ngày nảy sinh tình cảm thì sau này khi đối mặt với tang thi, không phải hắn sẽ dùng toàn lực phản kích sao?
Bất quá, vị đội trưởng kia vừa mở miệng hỏi: "Túc Bạch, cậu không xuống ăn tối sao?" Đã thấy Túc Bạch đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Chúng ta tách ra ở chỗ này đi."
Vị đội trưởng kia sửng sốt: "Cậu không đến căn cứ với bọn tôi sao?"
Giọng nói Túc Bạch đạm mạc: "Không được."
Ban đầu đội trưởng còn rất tự tin bản thân sẽ khuyên được Túc Bạch nhưng từ lúc Túc Bạch đứng dậy, đi lại gần cửa xe, cái loại khí thế phát ra từ người hắn làm cho vị đội trưởng kia theo bản năng lùi ra sau hai bước.
"Này...này."
Vốn nghĩ sẽ khuyên người này ở lại nhưng cuối cùng lại không thể tìm ra lý do thích hợp.
Vẻ mặt Túc Bạch lãnh đạm, không chút cảm xúc bước xuống xe.
Hai tay Hoắc Tư đút trong túi, không phải hắn cố ý nghe lén, chỉ là đúng lúc đi ngang qua nên mới nghe được.
Túc Bạch chậm rãi đi về phía trước, lướt ngang qua người Hoắc Tư.
Hoắc Tư chậm rãi nói: "Phải đi? Không thể ăn cùng nhau một bữa cơm?"
Bước chân của Túc Bạch vẫn không ngừng, vẫn tiếp tục đi về phía trước, chỉ nghe hắn lạnh nhạt nói: "Không được."
Giọng nói của Hoắc Tư mang theo một chút tùy ý: "Mấy cái việc như tìm người này, nhiều người sẽ đỡ mất thời gian hơn." Lời này vừa ra đã thành công khiến Túc Bạch dừng chân.
Hắn đứng một chỗ nhưng không quay đầu lại nhìn Hoắc Tư.
Giọng nói của Hoắc Tư không tính là quá lớn nhưng cũng không được xem là nhỏ.
Lực chú ý của Nam Tiểu Nhiễm luôn đặt trên người Túc Bạch nên vừa nghe thấy Túc Bạch phải đi, trong lòng vang lên tiếng lộp bộp, hai tay run lên.
Cô ta cắn môi, cuối cùng không nhịn được cầm váy chạy nhanh về phía Túc Bạch,
Vừa đi qua, hai mắt liền dán chặt vào mặt Túc Bạch, gương mặt đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Anh... anh phải đi,... tôi... tôi có làm salad..." Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng giống như tiếng muỗi kêu.
Tuy người khác không nghe được hai người bọn họ đang nói cái gì nhưng tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ đều khiến người khác nhịn không được tán thưởng một câu, thật là trai tài gái sắc.
Tất cả mọi người trên xe buýt đều cảm thấy Túc Bạch và Nam Tiểu Nhiễm là một đôi.
Chúc Băng dựa vào lửa trại, mí mắt buông xuống, tầm mắt vô tình liếc về phía xe jeep.
Mấy ngày nay, cô cũng có nghe thấy mọi người bàn tán về chuyện của Túc Bạch và Nam Tiểu Nhiễm.
Bất quá, dựa vào kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của cô, Chúc Băng cảm thấy Túc Bạch không có tí tình cảm nào với Nam Tiểu Nhiễm. Nhưng trong tay Túc Bạch lại có bức tranh vẽ Nam Tiểu Nhiễm....
Chúc Băng nhìn Nam Tiểu Nhiễm đứng bên cạnh xe buýt, hai mày giật giật, bỗng nhiên lãnh đạm mở miệng: "Hàm Linh Phi, bên này."
Cô vừa gọi, tầm mắt vừa thoáng đảo qua người Túc Bạch, thấy được Túc Bạch cũng có phản ứng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Chúc Băng, hơi thở trên người mỗi lúc một lạnh hơn.
Chúc Băng nhìn phản ứng của Túc Bạch, có hơi ngoài dự đoán.
Cô rũ mắt, đứng dậy, đi về phía Nam Nhiễm. Dưới ánh trăng, dáng người của cô càng thêm thon dài.
Nam Nhiễm nhận ra Chúc Băng đang tới gần, mở miệng: "Tôi đói bụng." Giọng nói thì vô cùng suy yếu nhưng nghe vào lại khiến người ta cảm giác như đang ra lệnh.
Chúc Băng đáp: "Ừ." Sau đó đỡ lấy tay cô. Nhưng còn chưa kịp đụng vào đã bị người khác giành trước.
Dưới ánh trăng, làn da của người kia càng trắng hơn, tây trang giày da, cả người tỏa ra hơi thở lạnh băng cấm dục. Đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng, nắm lấy cánh tay của Nam Nhiễm.