[Quyển 2] Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Chương 285




Edit: Ngọc

---------

Căn cứ của thế giới này có chút giống với nơi mà cô từng huấn luyện

Về cơ bản, không có sự khác biệt giữa vị trí và độ cao của mục tiêu.

Các đặc vụ thông thường học khả năng phát hiện và phản công, sau đó là khả năng chiến đấu và trốn thoát.

Bắn súng cũng được dạy, nhưng đây không phải là thứ họ tập trung học.

Diệp Tư Niên chính là một nhân vật như vậy, lần này có thể bắn trúng vào vòng 9 cũng có sự may mắn.

Nhưng mà Diệp Thiều Hoa không giống thế.

Cho dù đổi một thân thể khác, thế nhưng loại huấn luyện cường độ cô từng trải qua, lúc bắt đầu cầm súng lục, vừa nhấc tay liền đứng ở bộ phận cơ bắp có độ khó cao.

Trải qua nhiều thế giới như vậy, loại ký ức trong xương cốt kia cũng không thể xóa nhòa.

Giống như lúc Bạch Huyền Mặc đưa cô đến đây, cô đã dừng lại ở nơi mà cô đã từng dừng chân cách đây rất lâu.

Giơ tay là bắn trúng độ cao của hồng tâm, không có động tác gì cả, đây là tác dụng của tôi luyện gấp vạn lần.

Ngay cả Diệp Thành, cũng không đạt được loại trình độ này như cô.

Không biết là do âm thanh sắc bén của mười phát bắn ra, hay là do lời nói của cô, Diệp Thành và Bạch tướng quân sững sờ một lúc mới có phản ứng.

Bạch Huyền Mặc đứng bên cạnh Diệp Thiều Hoa, hắn vô cùng rõ ràng nhìn thấy, Diệp Thiều Hoa đứng đối diện bia ngắm, bên trên bia chỉ có một vết đạn.

Nếu không phải vì bắn trượt mục tiêu, thì chỉ còn một sự thật mà ngay cả Bạch Huyền Mặc cũng không thể tin được—--

Mười phát đạn không chỉ là mười phát, mà còn đáng sợ hơn. Viên đạn nào cũng ở cùng một vị trí, dù chỉ một viên cũng không có khe hở nhỏ, chỉ có duy nhất một lỗ đạn!

"Lão Diệp, ông có dạy qua con gái nhỏ của mình à?" Bạch tướng quân nhảy dựng lên như một con mèo bị giẫm phải đuôi, sững sờ nhìn Diệp Thiều Hoa.

Hắn ước tính rằng ngay cả căn cứ nhà họ Bạch của hắn cũng không thể tìm thấy một tay súng thiện xạ như vậy.

Một súng bắn trúng hồng tâm, có thể được giải thích là may mắn, nhưng nếu mười súng cùng ở một vị trí, thì vận may không thể dùng để miếu tả được.

Nào biết được, Diệp Thành so với Bạch tướng quân càng thêm kinh ngạc hơn, "Làm sao có thể? Tôi từ nhỏ căn bản không ở bên cạnh con bé, sau đó bị thương lui binh, chính tôi cũng chưa từng đụng súng."

Làm sao có thể dạy cho Diệp Thiều Hoa?

Bạch tướng quân đương nhiên sẽ không cảm thấy Diệp Thành nói dối, dù sao đối phương năm đó là người có tiếng thành thật trong quân đội.

"Lão Diệp, một đứa con gái của ông cũng giỏi hơn con trai tôi, " Lần này ánh mắt Bạch tướng quân nhìn Diệp Thiều Hoa cũng không có sự thất vọng vừa rồi, "Nghe nói năm đó lúc ông ở quân đội, mười phát súng tất cả đều ở vòng 9, con gái nhỏ của ông còn ghê gớm hơn ông rồi!"

Trong căn cứ còn có mấy người đang huấn luyện, lúc Diệp Tư Niên bắn 10 phát súng, đã thu hút một nhóm người. Giờ là thành tích chống trời của Diệp Thiều Hoa càng khiến những người này phấn khích hơn.

Diệp Tư Niên cũng vào lúc này mới biết được, hóa ra một người bình thường như ba cô ta, lúc trước ở quân đội lại giỏi như thế.

Không nói đến Diệp Thiều Hoa, coi như so với Diệp Thành, thành tích sau, bảy vòng này của cô ta thực sự không đáng chú ý.

Cái gì cô ta cũng tính đến, nhưng Diệp Tư Niên bỏ lỡ duy nhất chính là ——

Cô em gái tiện nghi này đã sớm đổi thành một người khác

Bạch tướng quân giờ cuối cùng cũng nhớ ra Diệp Tư Niên vẫn đang bị bỏ rơi bên cạnh, ông ấy không ngừng khen ngợi Diệp Thiều Hoa rồi ho một cách ngượng ngùng, "Đi thôi, tôi đã mở một bữa tiệc, đêm nay chúng ta sẽ tâm sự thật tốt."

Trước đó hắn nhìn Diệp Thiều Hoa, thấy rất khó chịu.

Hiện tại nhìn thế nào cũng thấy cô bé này đáng yêu.

Diệp Tư Niên xem như đặc công nhiều năm như vậy, đây là lần thứ nhất cô ta bị vả mặt.

Tứ chi có chút cứng ngắc.

Cô ta luôn tự hào mình là một đặc vụ xuất sắc, không chịu nổi ánh mắt nghi ngờ của người khác, nhưng khi quay đầu lại, cô phát hiện Bạch tướng quân, Bạch Huyền Mặc và những người khác hoàn toàn không để ý tới mình.

Toàn bộ hành trình đều có ý đồ nói chuyện với Diệp Thiều Hoa!

Diệp Tư Niên hít sâu một hơi, không vội, cô ta là một đặc công ưu tú, cô ta biết rất nhiều thứ mà Diệp Thiều Hoa đời này đều khó có khả năng tiếp xúc đến.

"Cô có hứng thú đi lính không?" Bạch Huyền Mặc nhìn thoáng qua cánh tay trắng quá phận của Diệp Thiều Hoa lộ ra.

Bởi vì cô căn bản không làm cái gì ở nhà, cánh tay trắng nõn tinh xảo không có một chút chai, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đối phương là lần đầu tiên sờ vào súng.

Bạch Huyền Mặc lúc này mới thu lại sự lười biếng vừa rồi, giọng điệu có chút nghiêm túc, “Tài năng của cô thật lãng phí.”

Diệp Thiều Hoa đẩy chiếc kính gọng đen gần như che mất nửa khuôn mặt xuống, khẽ cúi đầu. Đúng phía sau Diệp Thành chậm rãi nói: “Không có hứng thú.”

Bạch Huyền Mặc còn có ý đồ thuyết phục.

"Huyền Mặc, cháu đừng khuyên Thiều Hoa, " Diệp Thành lại không thèm để ý, hắn ôn hòa nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa, "Con bé không đến đó được, chắc là sẽ không vào quân doanh, hơn nữa từ bé con bé chưa ăn qua trái đắng, chỉ có chút thiên phú về xạ kích, đến trại huấn luyện sợ con bé chịu không được."

Bạch Huyền Mặc nghĩ về dáng vẻ bất động khi vừa bắn súng của cô, thực sự cảm thấy người bên kia chắc chắn có thể làm được.

Hắn từ trước đến nay không nguyện ý buông tha dạng nhân tài như vậy, nhưng người ta không nguyện ý, hắn cũng không miễn cưỡng.

Chỉ có thể nói thật đáng tiếc.

Bạch tướng quân giờ lại muốn tác hợp con trai nhà mình cho con gái Diệp Thành.

Vô cùng cổ vũ con trai đi tìm người nhà họ Diệp.

Bạch Huyền Mặc là một người lính thuần khiết, và sở thích của hắn ta là quân sự sáo rỗng và một số vũ khí, thậm chí là về một số nhân vật lớn trên thế giới.

Những nội dung này ngày bình thường Bạch tướng quân dùng để tìm cách nói chuyện với hắn.

Hắn ngồi bên cạnh Bạch tướng quân nhắc tới phòng thủ quân đội, gần đây có một tên buôn bán vũ khí rất lớn trên đường, vẻ mặt Diệp Thiều Hoa bình tĩnh, im lặng, cũng không nói chuyện với hắn.

Mặc dù có đoán trước, Bạch Huyền Mặc vẫn không nhịn được thở dài.

Kỳ thật cũng không kỳ quái, người bình thường làm sao biết rõ chuyện thế này.

"Cậu nói là Burke sao?" Diệp Tư Niên ở một bên nhỏ giọng mở miệng.

Làm cho Bạch Huyền Mặc tay đang cầm đũa, kinh ngạc nhìn Diệp Tư Niên, lần này hắn rốt cục phát hiện Diệp Tư Niên có chút không giống bình thường.

Ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt Diệp Tư Niên một chút, sau đó bất động thanh sắc để đũa xuống.

Từ lúc này, Bạch Huyền Mặc đã nhìn ra bí ẩn của Diệp Tư Niên, sau đó thường xuyên liên lạc với Diệp Tư Niên.

Hắn từ nhỏ đã sinh ra ở Kim Đỉnh thế gia, trên người khí thế tự nhiên cũng khác biệt với người khác.

Bí mật gặp Diệp Tư Niên một lần, sau đó thường xuyên đến nhà họ Diệp tìm Diệp Tư Niên.

Một thiếu niên ngậm thìa vàng sinh ra như vậy đột nhiên xuất hiện ở cư xá cũ nhanh chóng bị người khác chú ý.

Cư xá cũ cũng là hàng xóm cũ, lầu trên lầu dưới nghe ngóng chuyện phát sinh không đến một ngày đã bị loan truyền ra.

"Buồn cười thật, không phải là báo ứng đấy chứ, " Một bà lão thần thần bí bí nói, "Đỗ Mạn đã bỏ ra một cái giá lớn như vậy để tìm một người chồng cho đứa con gái nhỏ của mình, nhưng kết quả chẳng ra sao, xem con gái lớn đi không cần tìm cũng có người đến."

Con dâu bà Lý cắn hạt dưa, "Cũng không phải, cả ngày không ra khỏi cửa, còn được họ coi như bảo bối. Họ cho rằng cô con gái nhỏ của họ hiếm có nên chiều chuộng. "

Mụ ta đọc tin tức trên mạng xã hội, cho rằng Diệp Thiếu Hoa ăn rồi nằm, đúng là tiêu chuẩn của kẻ ăn bám.

Hai vợ chồng mặc kệ thì thôi đi, còn sủng ái như thế, để xem sau này cô con gái này bị họ nuôi dưỡng thành bộ dạng gì.

Diệp Thiều Hoa đi xuống lầu đổ rác, liền nghe thấy ngồi đám người lớn tuổi ngồi cạnh gốc cây dưới lầu nói chuyện.

Thấy cô đi ra ngoài, đều ngừng câu chuyện.

"Uây, Thiều Hoa vậy mà đi ra khỏi cửa à." Đám người này nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đi đổ rác, hết sức kinh ngạc.

Diệp Thiều Hoa giật giật miệng, sau đó quay về nhà mình.

Diệp Thành và Đỗ Mạn đến quầy hàng, hôm nay công việc làm ăn tốt hơn, hai người về sớm.

Thấy mẹ Diệp Thiều Hoa đã đợi ở cầu thang một lúc, cô giúp họ đẩy xe sang một bên, sau đó đi theo họ trở lại lầu.

Cô dùng chìa khoá mở cửa nhà ra.

Phát hiện Bạch Huyền Mặc và Diệp Tư Niên đều ở nhà họ Diệp.

Hai người họ đang ngồi trong bàn ăn vây xung quanh một bản đồ, vẻ mặt rất căng thẳng nói về điều gì đó.

"Bunche chắc sẽ không ra tay, " Bạch Huyền Mặc thanh âm có chút nặng nề, "Hắn đến Bắc Kinh là có chuyện khác, tôi không mời nổi hắn, hắn thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng so với người khác thật sự không có chút lưu tình nào."

"Bunche?" Diệp Tư Niên đương nhiên nghe qua tên Bunche, kinh ngạc chớp mắt, không nghĩ tới Bạch Huyền Mặc lại còn có thể tiếp xúc với Bunche.

Bạch Huyền Mặc không giải thích về Bunche, mà chợt nhớ tới cái gì, "Nếu TA đồng ý hỗ trợ, chuyện này sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều."

"Ai?" Diệp Tư Niên đối với "TA" nà rất tò mò.

Bạch Huyền Mặc còn muốn nói một câu, khóe mắt liếc qua nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, lời đến bên miệng lập tức nuốt xuống.

Diệp Tư Niên cũng không tiếp tục hỏi.

Mặc dù Diệp Thiều Hoa có thể đã nghe được vài lời, nhưng hai người này cũng không có để ý quá nhiều, dù sao ở trong mắt bọn họ, Diệp Thiều Hoa không có tiếp xúc đến vấn đề này, thậm chí cô còn chưa từng nghe qua cái tên "Bunche". .

Diệp Thành đi vào từ phía sau Diệp Thiều Hoa, cũng kinh ngạc nhìn Bạch Huyền Mặc, "Huyền Mặc cũng ở đây à, hai người các con trò chuyện gì vậy?"

Nói về sự kiện lớn trên quốc tế, ông hiểu được sao?

Diệp Tư Niên không kiên nhẫn nhìn ba người bình thường này.

Diệp Thiều Hoa thấp mắt, điện thoại di động vang lên một tiếng, cô không nhìn dãy số, một bên đổi giày, một bên nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại là giọng tiếng Trung rất trúc trắc của một người: "Xin chào?"

Giọng nói rất êm tai, không biết nói có cái gì, chỉ là giọng nói này rất đặc biệt.

Bạch Huyền Mặc đưa tay ra thu lại bản đồ bố trí, mặc dù không nên có người thứ ba trong phòng trừ anh và Diệp Tư Niên để xem bản đồ đang diễn tả điều gì, hắn vẫn thận trọng cất nó đi.

Mà lúc này đây, hắn cũng nghe thấy tiếng Trung sứt sẹo trong điện thoại của Diệp Thiều Hoa.

Giọng nói rất quen thuộc.

Hắn kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Hoa, "Cô đang nói chuyện với ai?"

---


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.