Đường Quả không thèm chuyển ánh mắt đi, tiếp tục nói, "Cô nhúng quần áo bẩn vào trong nước sông, chúng ta làm sao uống nước được đây?"
"Cô chưa từng xem người ta đi dã ngoại à? Khi tìm được con sông xanh sạch như thế này, còn muốn sống ở đây, muốn có nước phải lấy thùng múc ra, không nước sẽ bị ô nhiễm."
Gương mặt Bạch Văn Văn cứng lại. Ả tưởng Đường Quả muốn cảnh cáo ả, không ngờ cô chỉ đến nhắc ả giặt quần áo sẽ ô nhiễm nguồn nước.
Những người khác cũng nghe thấy, phái nam đang định đi bơi cũng vội vàng bỏ quần áo ra.
Đường Quả nói đúng, phải ở đây sống một tháng. Nếu nước bị ô nhiễm thì không thể nào sống được.
Bạch Văn Văn xấu hổ cầm quần áo mang về, còn phải cười trừ nói với Đường Quả, "Cảm ơn đã nhắc nhở."
Ả nói lời này, trong lòng không biết có bao nhiêu khó chịu.
Người xem:
"Wow wow wow, Đường Đường chuyên nghiệp quá."
"Có ý thức bảo vệ nguồn nước này, đừng có khinh."
"Đường Quả thế này không giống sẽ vì tiền mà vứt bỏ bạn trai."
"Việc nào ra việc nấy, phiền lầu trên chỉ cần xem livestream thôi, không cần tẩy."
Có Đường Quả nhắc nhở, mọi người dùng nước thật cẩn thận, cơ bản là không dám ra sông giặt quần áo nữa.
Thường Nguyên rất hài lòng. Gameshow thực tế là để thể hiện sinh hoạt của diễn viên, tăng thêm năng lượng tích cực nữa thì càng tốt.
Mời Đường Quả đến show này thật sự không sai.
Vốn dĩ ông tính nhờ độ "nổi tiếng" của Đường Quả để hấp dẫn người xem, ai ngờ hấp dẫn thật.
Sau khi gameshow kết thúc, người thắng lớn dễ mà là Đường Quả. Thường Nguyên nheo mắt lại, cô gái này không đơn giản, bảo sao Kiều Nghiệt cũng cam tâm tình nguyện bị kéo xuống nước.
Ngày đầu tiên có thức ăn do tổ tiết mục cung cấp.
Ngày hôm sau phải tự mình chuẩn bị.
"Thôi xong rồi, xong rồi..." Gương mặt Thôi Ni trắng bệch, "Em trai, chị quên mang nhang muỗi."
Hiện tại đang là mùa hè, ở sâu trong rừng rậm có rất nhiều muỗi, bị cắn là như trúng độc, nổi nốt.
Da thịt bọn họ non mịn, bị cắn hai phát đã không chịu được.
Không có khả năng chỉ ngồi trong lều đúng không?
Bên này Bạch Ngưng Tuyết cũng đờ người, yên lặng lấy ra một cái nhang muỗi điện. Sở Nặc vừa nhìn thấy cũng đờ người ra.
"Tôi quên mất ở đây không có điện."
Người xem:
"Ha ha ha... Bạch Ngưng Tuyết đáng yêu quá."
"Đúng đúng, nữ thần Tuyết rất đáng yêu, đi dã ngoại lại mang nhang muỗi điện."
"Tôi mang theo dầu thơm." Bạch Văn Văn nói, "Chỉ có hai bình."
Mọi người lắc đầu, hai bình chắc chắn không đủ, ngay cả hai người Bạch Văn Văn mỗi người một lọ cũng không đủ.
Người xem lại chờ mong nhìn sang Đường Quả, chờ cô lấy ra một cái gì đó.
Nhưng Đường Quả lại nói, "Tôi không mang nhang muỗi."
Mấy nữ diễn viên ngượng nhịu, mùa hè sinh tồn trong rừng rậm mà không có nhang muỗi, chưa đến hai ngày tất cả đều đầy nốt trên người.
"Muỗi à, không cần quá lo như thế."
Nghe thấy lời Đường Quả, mọi người đổ dồn mắt về phía cô.
"Tìm cỏ đuổi muỗi là được."
"Cỏ đuổi muỗi trông như thế nào?" Thôi Ni không hiểu hỏi luôn, chị ta sợ muỗi cắn hủy dung.
Ngay cả Bạch Văn Văn cũng ước Đường Quả nghĩ ra biện pháp. Ả không có đủ điểm để đổi đồ, nếu không vẫn có thể đổi ra nhang muỗi.
"Không biết cỏ đuổi muỗi thì mọi người tìm củi ẩm. Loại củi này đốt lên sẽ có nhiều khói, có thể xua đuổi muỗi và các loại côn trùng linh tinh, thời gian cũng dài."