(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 394: Tình tay ba của thiếu niên




Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Xét thấy Giang Vong Ưu từ chối, Vu Hoan đành phải dùng biện pháp bình thường.

Nhưng mà con người của Giang Mãn Nguyệt này hầu như không không có tật xấu gì, mỗi ngày xử lý xong công việc, chỉ cần không phải tất yếu hắn căn bản không ra khỏi cửa.

Không phải ở trong phòng thì ở chung với Phượng Lan.

Mặc dù Phượng Lan cách thật xa, hắn cũng có thể không nói câu nào nghỉ ngơi cả ngày.

Vu Hoan cũng thử hạ dược thêm một lần, nhưng lại thất bại.

Nguyên nhân?

Có thể là hạ quá nhiều, bị Giang Mãn Nguyệt phát hiện, làm hại không ít người bị liên lụy.

Giang Vong Ưu băn khoăn, không đành lòng nhìn những người đó gánh tội thay cho mình, đành phải tự đi đầu thú.

"Giang Vong Ưu, muội ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không? Loại thủ đoạn này mà muội cũng dám dùng trên người ta, còn có xem ta là ca ca của muội không?" Giang Mãn Nguyệt tức giận, hắn quá dung túng muội muội này.

"Ca..." Giang Vong Ưu yếu ớt gọi một tiếng: "Muội cũng vì muốn tốt cho huynh."

"Tốt cho ta?" Giang Mãn Nguyệt tức giận thiếu chút nữa đã mất hết lý trí: "Muội nói một chút như thế nào là tốt cho ta? Hạ dược ta là tốt cho ta? Muội biết thuốc mà muội hạ là thuốc gì không? Thuốc đó là do ai cho muội? Nói!"

Muội muội hắn còn chưa hiểu biết, tuyệt đối không có thứ đồ hạ lưu này.

Giang Vong Ưu gụt đầu xuống, không dám nói chuyện.

Chuyện Vu Hoan cô nương ở trong tiểu viện của nàng, nàng cũng chưa nói với ai, lúc các nàng hành động cũng tránh đi người trong phủ, không có ai phát hiện ra Vu Hoan.

"Giang Vong Ưu, ai ở sau lưng muội dạy những thứ đó? Không nói? Được được... người đâu, nhốt tiểu thư lại, ai cũng không được đi thăm nó."

"Ca!" Giang Vong Ưu không thể tin tưởng ngẩng đầu.

Giang Mãn Nguyệt trừng mắt liếc Giang Vong Ưu một cái: "Khi nào muội nói cho ta biết thì ta sẽ thả muội ra, dẫn đi."

Nha hoàn tiến vào, liên tục xin lỗi Giang Vong Ưu, sau đó kéo nàng đi ra ngoài.

Giang Vong Ưu tức giận rống to, lại không thể thay đổi kết cục này.

Giang Mãn Nguyệt hất bàn, trên mặt âm trầm đến đáng sợ.

Tất cả mọi người đều phản đối hắn!

Ngay cả muội muội hắn yêu thương nhất cũng phản đối hắn!

Hắn thích nam nhân thì có gì là sai? Chẳng qua là giới tính của hắn khác với các cô nương thôi!

Giang Mãn Nguyệt ngồi xổm xuống, lộ ra thần sắc khổ sở, nhưng chỉ trong nháy mắt lại thu liễm lại.

Từ lúc hắn ra quyết định kia, còn không phải đã định sẵn rồi sao?

Hắn đối mặt với vô số lời đồn vớ vẫn, phản bác lại những lời mắng mỏ.

Giang Mãn Nguyệt thu liễm lại cảm xúc, chầm chậm đứng lên, nhìn người đứng ngoài cửa, lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

Chợt lại biến thành phẫn nộ, trào phúng, châm biếm.

"Sao vậy? Tới chê cười ta?"

"Đến thăm ngươi, đối mặt với nhiều áp lực như vậy, không dễ chịu đúng không?"

"Ha..." Giang Mãn Nguyệt tự giễu cười cười: "Đó còn không phải ít nhiều do ngươi sao? Thần Phong!"

Thần Phong dựa vào khung cửa, vẻ mặt lười biếng: "Nếu lúc trước ngươi lựa chọn đi theo ta, thì ngày hôm nay cũng sẽ không xuất hiện, Mãn Nguyệt, tất cả mọi chuyện này đều là do ngươi chọn."

"Là tự ta chọn, nhưng ta không hối hận."

Thần Phong ngáp một cái, nở nụ cười lười biếng, lại đâm một nhát thật sâu vào trái tim Giang Mãn Nguyệt.

"Ta tới là vì Phượng Lan, mẫu thân hắn đã treo giải thưởng, ta đến đưa hắn về."

"Nằm mơ, cho dù ta có chết ngươi cũng đừng hòng đưa hắn khỏi người ta!"

"Mãn Nguyệt." Thần Phong chợt trầm giọng, trong mắt hiện lên tia mờ mịt: "Ngươi thật sự cảm thấy mình thích Phượng Lan sao?"

Giang Mãn Nguyệt sửng sốt, trong lòng có gì đó nứt toạc.

Không, Giang Mãn Nguyệt ngươi đừng nghe hắn nói bậy.

Sở trường của hắn còn không phải là mê hoặc lòng người sao?

"Đương nhiên là ta thích hắn, bằng không ta làm gì bắt hắn từ Phượng Tường Vực xa xôi về đây? Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì, nhưng ngươi dám chạm vào hắn một chút nào, cũng đừng trách ta không lưu tình, ngươi cho rằng ta vẫn là thiếu niên năm đó dựa dẫm vào ngươi sao?"

"Ừ, là trưởng thành." Thần Phong đồng ý gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu: "Đáng tiếc làm việc vẫn xúc động như vậy."

Đôi tay Giang Mãn Nguyệt siết chặt, gắt gao trừng mắt nhìn Thần Phong.

Thần Phong không cho là đúng ngáp dài: "Có thể trông chừng Phượng Lan hay không, thì phải xem bản lĩnh của ngươi. Để ta nhìn xem nhiều năm như vậy, ngươi có tiến bộ gì không."

Thân ảnh của Thần Phong theo tiếng nói của hắn biến mất trong không khí.

Giang Mãn Nguyệt nện một quyền trên khung cửa, khung cửa theo tiếng mà vỡ nát.

"Thần Phong..."

Vì sao hắn ta lại xuất hiện?

Không thể gặp lại hắn được sao?

Phượng Lan đứng ở ngã rẽ ở hành lang, nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, hắn biết nam nhân kia thấy hắn, hắn còn nhìn thấy trên mặt nam nhân kia lộ ra tươi cười nguy hiểm.

Đó là một loại...

Tươi cười nhất định phải có được.

Không biết vì sao, nháy mắt nhìn thấy nó, sống lưng không ngừng ớn lạnh như là bị người ta túm vào trong hầm băng, không được xoay người.

Giang Mãn Nguyệt từ trong phòng ra ngoài, quay đầu liền nhìn thấy Phương Lan sững sờ đứng ở trên hành lang. Sắc mặt Giang Mãn Nguyệt khẽ biến, vài bước đi qua, khẩn trương hỏi: "Ngươi đến khi nào?"

Hắn có nghe thấy những lời nói lúc nãy không?

Giang Mãn Nguyệt quan sát sắc mặt của Phượng Lan, nhưng Phượng Lan vẫn luôn sững sờ, hắn thử duỗi tay sờ sờ mu bàn tay của Phượng Lan, lần này Phượng Lan lại không giống như ngày thường ném hắn ra.

Tay Phượng Lan lạnh băng cứng đờ, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Trong lòng Giang Mãn Nguyệt nhảy dựng, duỗi tay ôm Phượng Lan vào trong lòng, ngữ điệu khẩn trương xưa nay chưa từng có: "Phượng Lan, đừng nhớ đến chuyện vừa rồi nữa, có ta ở đây, ai cũng không dám làm gì ngươi."

Phượng Lan có chút hoảng hốt, cái loại cảm giác lạnh băng bao phủ lấy hắn, khiến hắn có loại ảo giác trốn không thoát.

Nháy mắt Giang Mãn Nguyệt kéo hắn vào trong lòng, cái loại cảm giác đó lại sụp đổ, biến mất không thấy.

Giọng của Giang Mãn Nguyệt không ngừng vang lên bên tai hắn, trầm thấp khẩn trương, đây là lần đầu tiên hắn không phản cảm Giang Mãn Nguyệt đến gần mình.

Phượng Lan, ngươi suy nghĩ cái gì.

Ngươi chính là người kế thừa Phượng Tường Vực, người ngươi thích là nữ nhân.

Xu hướng giới tính của ngươi bình thường, ngươi cần phải thích nữ nhân... đúng, cần phải thế!

"Buông ta ra."Phượng Lan trầm khuôn mặt mở miệng.

Đại khái là sợ kinh sợ đến Phượng Lan, Giang Mãn Nguyệt thật dễ dàng buông Phượng Lan ra.

"Hắn nhìn thấy ngươi?" Giang Mãn Nguyệt cũng chưa phát hiện, khi hắn hỏi những lời này, giọng nói có chút phát run.

"Nhìn thấy thì làm sao mà không nhìn thấy thì thế nào? Sao vậy? Ngươi sợ hãi hắn nhìn thấy ta?" Phượng Lan châm chọc cười cười.

Giang Mãn Nguyệt đã quen tính tình châm chọc mỉa mai của Phượng Lan, hiện tại hắn chỉ lo lắng cho Phượng Lan nên cũng không có tâm tư để ý đến tính tình của Phượng Lan: "Hắn không phải người thường, về sau khi thấy hắn, ngàn vạn lần đừng nhìn đôi mắt của hắn."

Phượng Lan hơi hơi sửng sốt.

Vừa rồi hắn xuất hiện cảm giác đó chính là vì nhìn vào đôi mắt của nam nhân kia?

"Ngươi thả ta đi, hắn sẽ không tìm ta gây phiền, ngươi cũng có thể cùng hắn song túc song phi*, cớ sao mà không làm?" Những lời này của Phượng Lan cơ hồ là buột miệng thốt ra, hoàn toàn không thông qua đại não.

(Song túc song phi (双宿双飞): chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly. ==> tương đương với chung giường chung chiếu, như hình với bóng...)

Vẻ mặt Giang Mãn Nguyệt chợt lạnh lùng: "Ta nói rồi, đời này ta sẽ không tha cho ngươi đi, trừ phi ta chết."

Dừng một chút, giọng nói dịu lại vài phần: "Chuyện của ta và hắn, nếu ngươi muốn biết, ta có thể nói cho ngươi nghe."

"Không có hứng thú." Phượng Lan cười lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.