(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 374: Ta lừa nàng sẽ không được chết tử tế




Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Máu tươi nhiễm hồng cả không gian, Nam Chi và Thẩm Thiên Lị đứng tương đối gần nhau, nàng không nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Thiên Lị, chỉ có thể cảm nhận được lạnh lẽo phát ra từ người hắn.

"Thẩm đại ca... vì sao..." Vì sao phải làm Ma tộc?

Nàng căn bản không có cách nào hỏi ra miệng.

"Tôn chủ." Giọng nói dịu dàng kiều mềm vang lên sau lưng Thẩm Thiên Lị, một thân ảnh xinh đẹp từ bên trong cánh cửa đi đến.

Thiếu nữ môi hồng răng trắng, cực kỳ xinh đẹp.

Nàng ta đi đến bên cạnh Thẩm Thiên Lị, thân mật ôm ánh cánh tay Thẩm Thiên Lị.

Nàng ta mặc y phục xinh đẹp sáng màu, ở trong một đám Ma tộc bọc áo choàng đen vô cùng chói mắt.

"Tôn chủ thứ tội, thuộc hạ không ngăn được phu nhân." Mấy ma hoàn từ phía sau chạy chậm đi đến, trực tiếp quỳ gối trước mặt Thẩm Thiên Lị.

"Không sao." Thẩm Thiên Lị lạnh nhạt lên tiếng, duỗi tay ôm thiếu nữ vào trong lòng.

Thiếu nữ ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn, mặt mày mỉm cười nói chuyện, Thẩm Thiên Lị ngẫu nhiên sẽ đáp nhẹ vài tiếng.

Đồng tử Nam Chi co chặt, Thẩm đại ca thành thân rồi sao?

Xem dáng vẻ của hai người, có lẽ rất ân ái...

Như vậy cũng tốt, ít nhất trong lòng này bớt được một ít áy náy.

Nam Chi bắt đầu lui về sau.

Tay Thẩm Thiên Lị ôm thiếu nữ đột nhiên dùng sức.

"Tôn Chủ, chàng làm ta đau." Thiếu nữ khó chịu giãy giụa, kết quả lại làm Thẩm Thiên Lị càng thêm ra sức.

Thiếu nữ chịu đựng đau đớn, theo ánh mắt của Thẩm Thiên Lị nhìn qua.

Đó chính là cô nương mà hắn thích?

Trong mắt thiếu nữ hiện lên đau đớn, rõ ràng không hề có cảm xúc gì vậy mà có thể nhớ rõ nàng ta.

Ghen ghét sao?

Chắc là ghen ghét!

Có thể được hắn trả giá đắc như vậy.

Nhưng nàng lại càng có rất nhiều hâm mộ.

Hâm mộ cô nương kia, có thể làm hắn trả giá bất chấp mọi thứ.

"Tôn chủ..." Thiếu nữ duỗi tay ôm lấy eo Thẩm Thiên Lị, nhẹ giọng nỉ non: "Chàng đã từng đồng ý với ta, vậy đừng quên đấy."

Lực đạo của Thẩm Thiên Lị lỏng ra: "Ừ."

Thiếu nữ cười khẽ, buông Thẩm Thiên Lị ra: "Ta ở Vong Linh Cung chờ chàng."

Trong nháy mắt thiếu nữ xoay người kia, nước mắt tràn mi mà ra.

Nàng sẽ chết...

Nam Chi nhìn thiếu nữ kia rời đi, mà trong nháy mắt thiếu nữ rời đi kia, Thẩm Thiên Lị quay đầu nhìn bóng dáng thiếu nữ thẳng đến khi nàng ta biến mất ở trong cánh cửa, mới quay đầu lại.

Nam Chi nghĩ bọn họ nhất định rất ân ái.

May mắn, Thẩm đại ca có thể gặp được người huynh ấy yêu.

Cho dù nàng có phong ấn cửa vào Ma giới một lần nữa thì Thẩm đại ca cũng sẽ không cô độc...

Cảnh tượng bốn phía thoáng như yên lặng, thời gian như được ngừng lại.

Vu Hoan đá văng Sở Vân Cẩm ra, thân thể nhoáng lên rơi xuống trên mặt đất, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, đây là...

Dung Chiêu lắc mình ra tới, ôm Vu Hoan vào trong lòng ngực: "Trường Sinh Tiêu muốn phong ấn cửa vào Ma giới một lần nữa, đang khởi động trận pháp bốn phía.

"Dung Chiêu..." Vu Haon cắn răng gọi một tiếng: "Thân thể của ta có chút không đúng."

Hoàn toàn không có sức lực, Linh Hồn Chi Lực tán loạn trong cơ thể.

Giữa mày Dung Chiêu nhảy dựng, chuyển Vu Hoan đến trước mặt, ngón tay ấn cổ tay nàng.

"Dung Chiêu..." Thân hình Vu Hoan hướng đến người Dung Chiêu dựa vào, trận pháp đó giống như có lực kéo nàng vào trong đó.

"Ta ở." Một tay Dung Chiêu ôm Vu Hoan, thần lực du tẩu một vòng trong cơ thể nàng, ngoại trừ Linh Hồn Chi Lực tán loạn ra thì cũng không có chỗ nào kỳ lạ.

"Tránh ra."

Dung Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đào hoa của Tư Hoàng, không có ngả ngớn cùng hài hước như ngày xưa.

Hắn đến đây từ lúc nào?

"Ngươi..."

"Không muốn nàng ấy xảy ra chuyện cũng đừng lắm miệng." Tư Hoàng lạnh lùng trừng mắt nhìn Dung Chiêu: "Đây là một lần cuối cùng, nếu ngươi khiến nàng ấy lâm vào cục diện mất khống chế lần nữa thì cho dù Tiểu Hoan Nhi có hận ta, ta cũng phải đưa nàng ấy đi!"

Dung Chiêu thu hồi tay, nắm chặt thành quyền, ánh mắt tối nghĩa nhìn chằm chằm Vu Hoan vì thống khổ mà cả khuôn mặt đều nhăn nhó.

Tư Hoàng một tay đoạt lấy Vu Hoan, giọng nói mềm nhẹ: "Tiểu Hoan Nhi, nghe ta nói, ngưng thần tĩnh khí, cái gì cũng đừng nghĩ đến, mọi chuyện có ta."

Vu Hoan cảm giác trong đầu có rất nhiều âm thanh, những âm thanh đó làm đầu nàng đau như muốn nứt ra, Linh Hồn Chi Lực tán loạn trong cơ thể càng làm tăng thêm loại đau đớn này.

Giọng nói của Tư Hoàng như dòng suối mát lạnh chảy xuối đến làm giảm cảm giác đau đớn đó.

"Tiểu Hoan Nhi..." Tư Hoàng đặt ta lên ngực Vu Hoan, tia dịu dàng trong mắt như muốn tràn ra ngoài: "Có chút đau, chịu đựng một chút là qua rồi."

Vu Hoan nắm lấy cánh tay Tư Hoàng, đầu ngón tay trực tiếp véo vào da thịt hắn.

Nhưng hắn lại như không có cảm giác gì, tùy ý để Vu Hoan nhéo.

"Đừng để thứ bên kia đến đây." Tư Hoàng quay đầu nhìn về phía bên kia, lời nói lại nói với Dung Chiêu.

Thân hình Sở Vân Cẩm chợt dừng, đôi mắt phát ra ánh sáng, nam nhân kia...

Là nam nhân trong Thiên Y Cốc kia sao?

Nàng ta cảm thấy nam nhân bên người Bạch Lý Vu Hoan đã đủ xuất sắc, nhưng ở trong Thiên Y Cốc trong lúc vô tình nhìn thấy nam nhân kia, trực tiếp làm điên đảo nhận thức của nàng ta.

Đẹp thành dáng vẻ kia, là người sao?

Ánh mắt Sở Vân Cẩm xoay người, trong mắt chợt toát ra một tia ghen ghét, vậy mà hắn lại ôm Bách Lý Vu Hoan.

Dung Chiêu đi vài bước về phía trước chặn lại tầm mắt của Sở Vân Cẩm.

"Tiểu Hoan Nhi, nhìn ta..." Tư Hoàng nhẹ giọng nói, bàn tay dần dần ngưng tụ thành một đoàn bạch quang: "Không sao cả, một lát là xong rồi, nhanh thôi..."

Dứt lời, bạch quang trên tay Tư Hoàng đột nhiên hoàn toàn đi vào trong cơ thể Vu Hoan.

"A..." Loại đau đớn này tê tâm phế liệt, so với cái chết còn khó chịu hơn

Trong mắt Tư Hoàng hiện lên một tia đau lòng, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng Vu Hoan.

"Rất nhanh là tốt rồi, rất nhanh là tốt rồi..."

Đoàn bạch quang kia du tẩu trong cơ thể Vu Hoan một vòng, cuối cùng dừng ở vị trí trái tim bao vây lấy trái tim của nàng.

Đau đớn dần dần biến mất, cái loại cảm giác bị kiềm chế cũng chậm rãi biến mất.

"Tư Hoàng..." Vu Hoan nhìn thấy rõ người đang ôm mình.

Tư Hoàng đỡ Vu Hoan đứng lên, khuôn mặt âm u như cũ: "Ta đã nói với nàng, không thể đến cái nơi có trận pháp của Sáng Thế Thần, nàng không muốn sống nữa ư? Ta không thể mỗi lần đều có thể tới kịp thời như vậy!"

Vu Hoan sờ sờ ngực, thở phào nhẹ nhõm thật mạnh: "Ta quên mất."

"Tiểu Hoan Nhi, mạng sống này sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng lăn lộn chết." Tư Hoàng chụp một cái lên đầu Vu Hoan: "Ta ở đây vừa làm cha vừa làm mẹ, còn phải thời thời khắc khắc đến cứu nàng, dễ dàng sao!"

Tư Hoàng xoa đầu Vu Hoan, Vu Hoan có chút cạn lời: "Vì sao ta lại mẫn cảm với trận pháp của Sáng Thế Thần như vậy?"

Làm như Sáng Thế Thần là do nàng giết chết, Sáng Thế Thần quyền rủa nàng vậy á!

Tư Hoàng nhếch miệng cười nhạt: "Bởi vì Tiểu Hoan Nhi là người thừa kế của Sáng Thế Thần đó!"

Vu Hoan liếc trắng Tư Hoàng một cái: "Ngươi còn có thể nói lung tung thêm một chút không? Sao ngươi không nói ta là con gái ruột của Sáng Thế Thần luôn đi? Làm gì có ai hố người thừa kế của mình như vậy? A? Còn có, cái cớ này ngươi đã nói không dưới mấy trăm lần, có thể đổi một cái ý nào sáng tạo hơn được không?"

"Tiểu Hoan Nhi, chờ nàng từ Hàn Cực Huyền Địa về, ta sẽ nói chuyện này với nàng nhé?" Tư Hoàng nhướng mày.

"Thật sự?" Vu Hoan hồ nghi nhìn Tư Hoàng, độ đáng tin của con hàng này bằng không.

"Tiểu Hoan Nhi, nếu ta lừa nàng thì sẽ không được chết tử tế."

"Nói như thể ngươi còn sống vậy."

"Ách..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.