(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 371: Nơi Nam Chi sinh ra




Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

(Cảnh báo: Bé nào chưa đến tuổi vị thành niên mời lướt qua chương này)

_____

Núi non bỏ hoang, dây đằng phủ kín cả thôn trang, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy các căn nhà xập xệ.

Đây là thôn trang Nam Chi sinh ra.

Nam Chi đứng ở cửa thôn, hít sâu một hơi mới đi vào.

Đi mỗi một bước, sắc mặt nàng liền khó coi thêm vài phần.

Ký ức nhiều năm bị phủ đầy bụi, ngay lúc này chỉ sau một giây liền thức tỉnh, những lúc cưỡi ngựa ngắm đèn hiện rõ mồn một trong đầu nàng.

Cùng bạn bè chơi đùa ầm ĩ, ánh mắt từ ái của trưởng bối.

Nàng đã trở lại...

Thôn trang nằm trong một khe núi, phía sau là hai ngọn núi nối tiếp nhau.

Vu Hoan vừa bước vào cửa thôn, ngay lập tức cảm giác được một cổ âm khí rét căm căm xông thẳng vào trong xương tủy.

Tuy thôn trang nhiều năm chưa từng có người, nhưng mà ánh mặt trời ở đây sung túc, không nên sẽ không có cái loại cảm giác này.

Vậy chỉ có một loại khả năng...

Ở đây có oán khí.

Bởi vì người của thôn trang bị chết không cam lòng, cho nên hình thành oán khí cũng vô cùng có khả năng.

Vu Hoan đi nhanh thêm vài bước, sóng vai với Nam Chi đi về phía trước: "Cẩn thận chút."

Nam Chi cười cười: "Ở đây là quê hương của ta, bọn họ sẽ không tổn thương ta."

"Lúc trước bởi vì ngươi mà bọn họ mới chết, cẩn thận một chút vẫn hơn." Oán khí không có hình thái, ngoại trừ có thể cảm giác được hàn khí âm trầm thì cũng không còn cảm giác được gì khác.

Vẻ mặt Nam Chi tối sầm lại, gật gật đầu, tốc độ chậm lại một chút.

Vu Hoan phát hiện Nam Chi thay đổi, biết bản thân nói sai, nhưng nói đều đã nói nàng cũng không thể nào thu hồi lại được.

Nàng và Nam Chi đi ở phía trước, Dung Chiêu dừng ở phía sau, hắn nhìn về phía cửa thôn, ở đó trống không nhưng khiến người ta có loại cảm giác không được thoải mái.

Phòng ốc thôn trang trước kia cơ bản đều bị dây đằng quấn quanh, cho nên Nam Chi cũng chỉ có thể ở nhà của mình trước kia.

Ở đây là nhà nàng, có cha mẹ nàng ở, nàng còn nhớ rất rõ lúc ấy cha mẹ nàng chết ở cửa kia.

Bọn họ nỗi lực muốn dùng cơ thể chắn ở trước cửa phòng, muốn bảo vệ nàng...

"Linh Nhi..." Âm thanh hư vô mờ mịt, lại mang theo một tia thương tiếc.

Linh Nhi...

Đây là tên của cha mẹ nàng đặt cho nàng, bởi vì nàng sinh ra đặc biệt, cho nên lấy chữ "Linh" này.

Bao lâu rồi mới nghe thấy cái tên này...

"Linh Nhi... con đã trở lại..."

"Nam Chi? Nam Chi..."

Đồng tử có chút thất thần của Nam Chi lập tức thanh tỉnh lại.

Vu Hoan thu hồi tay: "Oán khí ở đây rất nặng, tự ngươi cẩn thận một chút."

Nàng và Dung Chiêu chống cự những oán khí này hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng Nam Chi lại không giống vậy.

Nàng ta vốn là người ở đây, lại là hung thủ gián tiếp giết bọn họ, khả năng bị oán khí mê hoặc rất lớn.

"Ta muốn ở một mình một lát." Nam Chi nhẹ giọng nói.

Vu Hoan nhìn nhìn bốn phía: "Có gì gọi ta."

Nam Chi gật đầu đồng ý, chờ sau khi Vu Hoan đi ra xa, hai chân Nam Chi khuỵu lại trực tiếp quỳ xuống.

"Cha, mẹ, con xin lỗi, Linh Nhi bất hiếu. Nếu năm đó không phải vì con, cha mẹ đều không phải chết thảm, tội của con, con tự mình đi chuộc, mong mọi người yên giấc ngàn thu."

"Các vị phụ lão hương thân, liên lụy mọi người cũng không phải là mong muốn của con. Không cầu mong xa xôi mọi người có thể đồng tình với con, chỉ hy vọng mọi người có thể an giấc ngàn thu, sớm ngày đầu thai."

Nam Chi dập đầu liên tiếp ba cái, quỳ một lát mới đứng dậy.

Nam Chi lắc lắc đầu, đi đến trước mặt Vu Hoan: "Đi thôi, chúng ta đi lên núi."

Vu Hoan gật gật đầu, những oán khí đó cũng không có biến mất, chứng minh vừa rồi Nam Chi làm đều không có bất cứ tác dụng gì.

Đường lên núi không dễ đi, núi hoang này nhiều năm không có người đặt chân, đi lên đương nhiên khá lao lực.

___

Ở nơi xa thôn trang hơn một chút, có một đám người mênh mông cuồn cuộn đi về phía thôn trang.

Người dẫn đầu không phải là ai khác, đúng là Sở Vân Cẩm.

Mà bên người Sở Vân Cẩm còn có Nam Cung Triệt đi theo.

"Phía trước là tới rồi, mọi người kiên trì một chút." Sở Vân Câm thấy mọi người đều xuất hiện mệt mỏi, không khỏi lên tiếng động viên.

"Sở cô nương, cô nương yên tâm dẫn đường đi, bọn ta còn chịu đựng được."

"Đúng đúng, Sở cô nương là một vị cô nương còn có thể đi, bọn lão già như bọn ta sao lại không được."

Trên mặt Sở Vân Cẩm treo nụ cười nhạt dịu dàng, khiến những người đó nhìn đến đôi mắt đều đang si mê.

Mỹ nhân như vậy, ở trên đại lục vô cùng khó gặp.

Quan trọng nhất chính là thân phận của vị này còn không phải dạng vừa.

"Hừ." Nam Cung Triệt bá đạo ôm Sở Vân Cẩm vào trong lòng, nhảy lên mấy cái bay xuống nơi xa xa phía trước.

Nữ nhân của hắn vậy mà những tiện dân kia cũng dám mơ ước, thật là chán sống.

"Nam Cung Triệt, ngươi làm gì?" Sở Vân Cẩm tức giận nhìn Nam Cung Triệt.

Bọn họ còn có tác dụng đấy.

Nam Cung Triệt nắm lấy cằm Sở Vân Cẩm, trong đôi mắt tràn đầy sương mù: "Sở Vân Cẩm, nhớ kỹ, nàng chỉ có thể là nữ nhân của Nam Cung Triệt ta, nếu nàng còn dám cười với bọn họ, ta sẽ giết chết bọn họ."

"Kẻ điên." Sở Vân Cẩm hất cằm tránh khỏi Nam Cung Triệt.

"Kẻ điên?" Nam Cung Triệt bắt lấy cánh tay Sở Vân Cẩm, trên người lưu chuyển hơi thở nguy hiểm: "Đừng quên, mạng của nàng là do ai cứu."

Sở Vân Cẩm nghẹn lời, Nam Cung Triệt đột nhiên đè ép cưỡng bách hôn Sở Vân Cẩm.

Sở Vân Cẩm cũng không có phản kháng, tùy ý hành vi phát tiết của Nam Cung Triệt, trong lòng lại vô cùng nghẹn khuất.

Người nam nhân này... nàng ta còn cần hắn.

Cũng may dáng dấp của hắn cũng không kém, nàng ta cũng không thiệt.

Nghĩ như vậy, Sở Vân Cẩm cũng dễ chịu hơn nhiều.

Hai người đứng ở nơi tương đối cao, Nam Cung Triệt lại lập kết giới, cho nên những người phía dưới chỉ thấy hai người bọn họ ôm nhau đứng ở chỗ cao cũng không biết bọn họ đang làm cái gì.

Chờ bọn họ đến gần, hai người đã kết thúc.

Dục vọng trong mắt Nam Cung Triệt nồng đậm, cánh môi nhẹ nhàng cọ sát lên cổ Sở Vân Cẩm: "Cẩm Nhi, ta muốn."

Sở Vân Cẩm thầm mắng một tiếng: "Ở đây nhiều người như vậy..."

Nam Cung Triệt nhìn thoáng qua những người phía dưới, đã có không ít người đến gần ngửa đầu nhìn lên trên, lập tức hắn mất đi hứng thú.

Thu kết giới, Nam Cung Triệt ôm Sở Vân Cẩm ở phía xa xa dẫn đường, người còn lại phía sau đuổi theo mệt như chó.

Buổi tối, nhóm người này mới đến cửa thôn.

Vừa đến cửa thôn, Sở Vân Cẩm mới vừa nói nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, đã bị Nam Cung Triệt ôm nàng ta biến mất ở trong tầm mắt mọi người.

Sau khi cách được một khoảng cách với những người đó, Nam Cung Triệt mới dừng lại, ngay cả chuẩn bị đều không có, linh lực vừa chấn động y phục trên người Sở Vân Cẩm liền hóa thành bột mịn.

Cả người Sở Vân Cẩm run run, ở đây thật lạnh...

"Nam Cung Triệt... ưm... ưm..." Sở Vân Cẩm bị Nam Cung Triệt ấn lên giường mềm hắn mới vừa lấy ra, thân thể cao lớn liền theo đó mà đè lên.

Đây không phải là lần đầu tiên của Sở Vân Cẩm và Nam Cung Triệt, khi còn ở Thiên Y Cốc, bệnh của nàng ta vừa mới khá lên đã bị Nam Cung Triệt ngủ.

Sở Vân Cẩm có chút sợ Nam Cung Triệt, ở trên giường, người nam nhân này vẫn bá đạo như thế.

Thậm chí còn có khuynh hướng ngược đãi.

Mỗi lần làm với hắn, nàng ta đều cảm giác bản thân dạo một vòng qua cái chết.

Bởi vì ở đây sẽ có khả năng có người xuất hiện, Sở Vân Cẩm cũng không dám kêu lên tiếng, chỉ có thể kiềm nén hừ hừ.

Nhưng dáng vẻ đó càng kích thích đến Nam Cung Triệt, động tác còn thô bạo hơn lúc trước.

"Cẩm Nhi, nàng chỉ có thể là của ta, ưm... kêu tên ta..."

"Triệt..."

"Kêu lớn tiếng một chút. Hửm? Không gọi? Vậy ta liền lui ra..." Nam Cung Triệt cong mình, làm bộ muốn đứng dậy.

Sở Vân Cẩm bây giờ đã bị Nam Cung Triệt châm ngòi ra dục vọng, trong cơ thể trống trải, khiến nàng ta bất mãn hừ hừ.

"Triệt... cho ta..."

Yết hầu Nam Cung Triết vừa động, lại lần nữa đè ép xuống.

Âm thanh kiềm nén chịu đựng ở trong đêm đen có vẻ phá lệ chói tai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.