(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 369: Không phải ngươi có thể thay đổi




Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Những người này thật đúng là thú vị." Vu Hoan đẩy cửa sổ ra, phi thân bay lên vị trí cao một chút.

Rốt cuộc Ma tộc có thù hận gì với bọn họ?

Vừa nghe đến tên liền giống như nghe được lệnh triệu tập.

"Thẩm Thiên Lị... vậy mà ngươi sa đọa thành ma." Trong đám người nhận ra Ngưng Bích Kiếm trong tay Thẩm Thiên Lị, lập tức rống to lên tiếng.

Thẩm Thiên Lị không nói một chữ nào, Ngưng Bích Kiếm giơ lên một đám người bên kia nháy mắt hóa thành bột phấn: "Ồn ào."

Lần này Thẩm Thiên Lị làm những người đó kinh hãi, đây là thực lực của Ma tộc?

"Giết." Thẩm Thiên Lị giơ Ngưng Bích Kiếm lên cao, đột nhiên ra lệnh.

Tiếng chém giết vang lên, thực lực của Ma tộc đã vượt xa dự kiến của bọn họ, rất nhiều người đều không kịp phản kháng đã treo.

"Thẩm Thiên Lị ăn cái gì?" Ngay cả Vu Hoan đều có chút kinh ngạc.

Một mình hắn lợi hại thì thôi đi vì sao một đội ngũ cũng trâu bò như vậy?

"Thời gian ở Ma giới không giống ở đây, bọn họ ở Ma giới một năm, bên này có lẽ mới qua một canh giờ."

"Vậy cũng không đến mức đến cái dạng nghịch thiên này chớ!" Vu Hoan chỉ vào những hắc ảnh đó: "Chàng nhìn bọn họ đi, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã hạ gục, thực lực của những người này cũng không kém, bọn họ cũng nên chống cự được hai cái chứ?"

Dung Chiêu nhíu mày nhìn lại, người của Ma tộc không có một ai thương vong, ngược lại những người đó không ngừng ngã xuống.

"Vong hồn."

"Cái gì?" Vu Hoan quay đầu nhìn Dung Chiêu.

"Ma tộc có một binh đội tinh nhuệ, được xưng là vong hồn binh, bọn họ là Ma tộc đời đầu của Ma giới, là thực lực cường đại nhất, khó lường nhất Ma giới. Sáng Thế Thần đã từng nói binh đội này quét ngang qua mấy cái đại lục đều không phải vấn đề."

"Thứ đồ chơi trâu bò như vậy mà Sáng Thế Thần lại mặc kệ sao?" Quét ngang mấy cái đại lục... vậy xưng bá đại lục còn có là vấn đề sao?

Sáng Thế Thần mà không não tàn thì sẽ không mặc kệ quả bom hẹn giờ này chứ?

"Sáng Thế Thần phong ấn bọn họ, chắc là Thẩm Thiên Lị giải phong ấn..."

"Nói cho cùng... vẫn là Thẩm Thiên Lị mở ra." Khóe miệng Vu Hoan co giật.

Không phải chỉ có ánh hào quang của vai chính sao?Ai còn có thể giải phong ấn được Sáng Thế Thần?

Dung Chiêu đưa mắt nhìn một lát, lại chậm rãi lắc đầu: "Có lẽ phong ấn còn chưa có cởi bỏ, nàng nhìn xem những người kia..."

Dung Chiêu chỉ mấy người tấn công La gia, từ vết máu trên người bọn họ thì bọn họ chắc chắn giết người rất nhiều.

Mà lúc này, thân thể của Ma tộc bắt đầu xuất hiện sương đen, xu thế muốn biến mất.

"Chỉ là triệu hoán lâm thời?" Vu Hoan kinh ngạc.

"Chắc phong ấn không được cởi bỏ toàn bộ, đó đều là phân thân của binh đội kia, cho nên có thời gian hạn chế."

Một cái triệu hoán lâm thời mà đã trâu bò nháy mắt hạ gục như vậy.

Vậy nếu là bản thể...

Vu Hoan ở trong đầu biểu diễn một lần, chắc tự mình đánh không lại.

Thẩm Thiên Lị muốn làm cái gì!

Người ở phía dưới cũng phát hiện Ma tộc khác thường, từ lúc ban đầu nghi hoặc, đến kế tiếp thì hưng phấn.

Thì ra những Ma tộc này có thời gian hạn chế, vậy bọn họ chỉ cần kéo dài thời gian với Ma tộc là được.

Một đám người bắt đầu đánh du kích, kéo dài thời gian với Ma tộc.

Mặt mày trong mũ choàng của Thẩm Thiên Lị tràn đầy cười lạnh.

Khi những Ma tộc đó biến mất, Ma tộc mới lại từ trên trời giáng xuống, giết bọn họ không hề chừa lại một miếng giáp.

"Đê tiện..."

Thẩm Thiên Lị đạp một chân đạp trên ngực người nọ, răng rắc một tiếng, cắt đứt tiếng động.

Trên chiến trường cũng chỉ dư lại mấy người La gia.

Thẩm Thiên Lị dẫm lên máu tươi đầy đất, đi đến trước mặt mấy người kia, Ngưng Bích Kiếm vòng quanh hắc khí chỉ thẳng đến người nọ được bọn họ đỡ ở trung tâm, giọng nói lạnh băng không có chút độ ấm nào vang lên: "Đưa nàng ta cho bản tôn, bản tôn sẽ cho các ngươi toàn thân mà lui."

Người của La gia dựa lưng vào nhau, vây quanh người nọ ở giữa: "Ma đầu, bọn ta sẽ không giao thiếu gia cho ngươi."

Mũi kiếm của Thẩm Thiên Lị vừa chuyển, người nói chuyện liền đầu mình hai nơi, đầu lăn xuống mặt đất, tròng mắt còn xoay chuyển vài vòng.

Người nọ ngã xuống, bây giờ Vu Hoan mới nhìn rõ người bên trong, nhìn qua chắc là thiếu niên, thiếu niên cúi đầu xuống, không biết là tỉnh hay là ngất đi rồi.

"Thẩm Thiên Lị làm gì muốn người kia?" Tên thiếu niên kia nhìn qua cũng không có gì đặc biệt mà!

Chẳng lẽ Thẩm Thiên Lị bị đả kích, hiện tại sửa thành thích nam nhân?

Vu Hoan miên man suy nghĩ một lát, Thẩm Thiên Lị đã giết chết những người của La gia kia, kéo thiếu niên kia vào trong ngực.

Vu Hoan: "..." Nàng sẽ không tùy tiện đoán một cái liền đoán trúng rồi chứ?

Thẩm Thiên Lị xoay người, ở cuối thi thể có một thân ảnh mảnh khảnh đang đứng.

Trong ánh mắt nàng ta hoàn toàn không thể tin tưởng: "Thẩm đại ca..."

Tại sao Thẩm đại ca sẽ biến thành như vậy?

Thẩm Thiên Lị chỉ hơi hơi dừng lại, dưới chân dùng sức liến biến mất trong bóng đêm.

Thân mình Nam Chi mềm nhũn, hướng xuống mặt đất ngã xuống, nhưng không không có tiếp xúc thân mật với đất mẹ mà được người ta đỡ.

Nam Chi cứng đờ quay đầu, nước mắt chợt rơi xuống: "Vu Hoan cô nương... vì sao..."

Tại sao Thẩm đại ca lại biến thành cái dạng này.

Vu Hoan chịu đựng cả người không thoải mái, để Nam Chi dựa vào mình, giọng nói bình đạm: "Hiện tại hắn đã nhập ma, đã vứt bỏ tình cảm, hắn không phải là Thẩm Thiên Lị mà ngươi biết trước kia nữa."

"Đều là ta sai..." Nếu không phải nàng, Thẩm đại ca sẽ không biến thành dáng vẻ như hiện tại, đều là nàng sai.

"Đúng sai không quan trọng." Vu Hoan vỗ vỗ phía sau lưng Nam Chi: "Đây là đường mà hắn lựa chọn không có liên quan gì đến ngươi."

"Vu Hoan cô nương, ta nên làm cái gì bây giờ?" Nàng nên làm như thế nào mới có thể biến Thẩm đại ca trở về như trước?

Vu Hoan quét thi thể đầy đất: "Điều này không phải ngươi có thể thay đổi."

Thế giới này nhân quả tuần hoàn, đều có định số.

Mặc dù Thẩm Thiên Lị không lựa chọn con đường Ma tộc này, nhất định cũng sẽ có người khác chọn nó, cửa Ma giới mở ra là điều tất nhiên.

Nói vậy Đấng cứu thế kia cũng sẽ không có những người khác...

Sở Vân Cẩm... lại lên sân khấu.

Vu Hoan bị Nam Chi khóc đến phiền lòng, trực tiếp đánh hôn mê chuẩn bị khiêng về.

Quý Bạch đến muộn, nhìn đến Nam Chi, thần sắc phức tạp.

"Cảm ơn." Quý Bạch cẩn thận ôm Nam Chi vào trong lòng, giống như đang ôm một vật trân bảo giá trị liên thành.

Vu Hoan đi đến bên người Dung Chiêu, hơi rũ mi mắt: "Cần phải trông kỹ nàng ta, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."

Quý Bạch gật đầu, ôm Nam Chi về.

Trận đồ sát này của Ma tộc, làm những người may mắn không có tham gia chiến đấu bắt đầu cảm thấy tràn ngập nguy cơ, cảm thấy bản thân lúc nào cũng có thể chết, tiêu diệt được Ma tộc mới có thể an tâm.

Vì thế liên minh vốn dĩ an phận xuống lại náo nhiệt lên.

Khiến Vu Hoan bất ngờ chính là Nam Chi muốn quay về mà Quý Bạch lại đồng ý.

"Nàng ta điên rồi ngươi cũng điên theo sao?" Vu Hoan trào phúng nhìn Quý Bạch, nam nhân này có phải có bệnh hay không!

"Không cho nàng ấy về, nàng ấy sẽ điên." Quý Bạch chỉ nhàn nhạt nói một câu.

Quý Bạch mang theo mấy người số ít quay về, người còn lại vẫn ở lại giữ nguyên kế hoạch hoạt động.

"Dung Chiêu, chàng..." Đờ mờ, người đâu?

Vu Hoan nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy thân ảnh của Dung Chiêu.

Vu Hoan đứng tại chỗ đợi một lát, Dung Chiêu không biết từ đâu nhảy ra: "Đi thôi."

"Đi đâu đấy?" Vẻ mặt Vu Hoan không thể hiểu được.

Con hàng này đi làm gì?

Dung Chiêu nhìn Vu Hoan, Vu Hoan lập tức dời tầm mắt đi: "Chàng đừng có hiểu ta quá nha!"

"Ta là người nàng thích."

"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.