(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 363: Định đến làm anh hùng cứu mỹ nhân




Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Lửa giận của Thích Bách Thảo nháy mắt biến mất: "Thần Phong, con..."

Có lẽ còn bận tâm còn có người ngoài ở đây, Thích Bách Thảo muốn nói lại thôi, cuối cũng cũng chỉ thở dài.

"Thôi, đây là số mệnh của các con."

Thần Phong nhẹ xoa đầu Thiền Ngọc, khóe miệng cong lên ý cười nhàn nhạt: "Sư phụ bảo trọng."

Thích Bách Thảo lắc đầu thở dài, cảm xúc trong mắt phức tạp.

"Sư huynh, chúng ta đi bây giờ sao?" Thiền Ngọc thấy Thần Phong đứng dậy, không khỏi cũng quá nhanh rồi sao? Nói đi là đi?

"Đương nhiên, đồ ta đã sắp xếp xong rồi, đưa đệ đến cáo biêt với sư phụ."

"Ồ." Thiền Ngọc ngốc manh gật gật đầu, sau đó trịnh trọng hành lễ với Thích Bách Thảo: "Sư phụ bảo trọng."

Thích Bách Thảo tràn đầy cảm khái gật đầu: "Đứng lên đi, đi ra ngoài phải nghe lời sư huynh đó."

Thiền Ngọc ngoan ngoãn đáp lời, chờ Thích Bách Thảo dặn dò xong, mới đứng dậy đi đến bên cạnh Thần Phong.

Thần Phong dắt lấy tay Thiền Ngọc, đi được hai bước lại ngừng lại, quay đầu nhìn nam nhân áo gấm huyền y kia.

Đôi mắt lười biếng hiện lên một tia hàn quang: "Xin khuyên Nam Cung công tử một câu, có một số người không phải là người mà ngươi có thể chọc, cũng không phải là người mà ngươi có thể chạm đến."

Nam nhân áo gấm huyền y hừ lạnh một tiếng, không có lên tiếng.

Thần Phong cũng không thèm để ý, xoay người đi mất.

___

Sau khi Quý Bạch và Nam Chi rời đi, vẫn bị người đuổi giết như cũ, nhưng Nam Chi đã hoàn lột xác, sẽ giúp Quý Bạch giết địch, tốc độ trưởng thành của nàng ta nhanh đến độ khiến người ta líu lưỡi.

Nhưng tin đồn về thiên tài ồn ào huyên náo gì đó căn bản không đáng nhắc tới trước mặt nàng ta.

Nam Chi vừa châm lửa, vừa ngắm thân ảnh bên cạnh.

"Muốn nhìn thì nhìn, ngươi lén lút làm gì?" Vu Hoan cầm nhánh cây không ngừng vẽ xoắn ốc trên mặt đất.

Nam Chi xấu hổ gục đầu xuống, sau khi ngày đó bọn họ rời đi, không quá mấy ngày đã gặp được Vu Hoan.

Lúc ấy Vu Hoan đang giết người, tuy không phải lần đầu tiên nàng ta thấy Vu Hoan giết người, nhưng đó vẫn là lần đầu tiên nhìn kỹ Vu Hoan giết người.

Động tác nàng đơn giản thô bạo, không có bất cứ hoa thức gì, cũng không có ướt ác bẩn thỉu, cơ bản đều là một chiêu mất mạng.

Nhìn một cô nương nhanh nhẹn giết người như thế, mang đến cho nàng ta cảm giác chấn động không nói nên lời.

Sau đó Vu Hoan liền đi theo bọn họ.

Nói đi theo cũng không đúng, có đôi khi đường đi của Vu Hoan khác bọn họ, nhưng vừa dừng chân, lại luôn có thể gặp mặt.

Số lần nhiều, Quý Bạch đơn giản liền đi theo Vu Hoan.

Dù sao mục đích của hắn là để Nam Chi thực hành trong thực tiễn, có tấm gỗ Vu Hoan rồi, ngu gì mà không dùng!

"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Tâm trạng của Vu Hoan không tồi, nhìn Quý Bạch và Nam Chi cũng thuận mắt hơn nhiều.

Nam Chi buông đồ trong tay xuống, dịch đến bên cạnh Vu Hoan: "Vu Hoan cô nương, ta có thể hỏi cô nương một chuyện không?"

"Ừ."

Nam Chi suy tư, trong lòng sắp xếp lại ngôn ngữ, một hồi lâu mới mở miệng: "Hình như cô nương rất hưởng thụ giết người, ngươi không cảm thấy sợ hãi sao?"

Mỗi lần sau khi nàng giết người, giống như càng vui vẻ hơn so với lúc trước, theo đó cũng đối xử tốt với nàng ta và Quý Bạch hơn không ít.

"Vì sao lại sợ hãi?" Ngữ khí Vu Hoan nhàn nhạt.

"Dù sao bọn họ cũng là một mạng người, trong lòng có chút vướn mắt..." Nam Chi thấp thấp nói.

Tuy nàng ta hạ quyết tâm, nhưng mỗi lần đến một giây cuối cùng, nàng ta luôn nương tay.

Nếu không có Quý Bạch, chỉ sợ nàng ta đã sớm chết.

"Mạng người?" Vu Hoan hừ lạnh, hơi mang trào phúng nhìn Nam Chi: "Chẳng lẽ mạng của ngươi không phải là mạng sao? Là có thể để người khác tùy ý dẫm đạp? Bọn họ cũng không mang thiện ý với ngươi, ngươi còn ở đây nhân từ nương tay, người bị hại chẳng qua chỉ là người bên cạnh ngươi thôi."

Ngươi bị hại chẳng qua chỉ là người bên cạnh ngươi thôi...

Nghĩ đến Quý Bạch, trong lòng Nam Chi lại đau đớn một trận.

"Nam Chi, ngươi phải hiểu, bọn họ sẽ không mềm lòng với ngươi, ngươi mềm lòng với bọn họ thì đối với bọn họ nhìn thấy chỉ là một hành vi buồn cười mà thôi."

"Ngươi nói chuyện này với nàng ấy làm gì?" Quý Bạch từ nơi xa đi đến, trực tiếp kéo Nam Chi đến phía sau mình.

Vu Hoan tiếp tục vẽ xoắn ốc, mắt cũng không nâng: "Ta nói với ai cái gì, đó là tự do của ta, ngươi có cái tư cách gì mà quản?"

"Ngươi không được nói với nàng ấy."

"Ha... vì sao không được? Ngươi cho rằng có thực lực trưởng thành rồi, thì nàng ta có thể sống sót ở cái thế giới tràn đầy nguy hiểm này sao? Tâm tính của nàng ta không thay đổi, thì khi rời khỏi ngươi, nàng ta chỉ có thể thành đồ chơi cho người khác."

Đương nhiên Quý Bạch hiểu rõ lời nói đó của Vu Hoan, nhưng có một số việc phải đi từng bước một mới được.

"Quý Bạch... Vu Hoan cô nương nói rất đúng, là muội quá mức mềm lòng, từ trước đến nay bọn họ cũng không có thiện ý với muội. Đạo lý này muội nên hiểu mới đúng..." Nam Chi đứng ở phía sau Quý Bạch, khuôn mặt dấu trong bóng đêm nhìn không rõ sắc thái.

"Nam Chi?" Quý Bạch xoay người, trước mất kinh ngạc.

Nam Chi ngẩng đầu, trên mặt chậm rãi nở nụ cười tươi rói: "Muội phải học cách đối mặt với người của thế giới này."

Đối mặt với những ác ý đó.

Đối mặt với những ác độc đó.

Quý Bạch há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ duỗi tay kéo Nam Chi vào trong lòng: "Ta vẫn luôn bồi nàng, thẳng đến khi mạng sống của ta kết thúc."

Cả người Nam Chi cứng đờ, tay buông xuống bên người chậm rãi đưa lên, đặt ở bên hông Quý Bạch. Nhưng một giây sau lại hạ xuống.

Quý Bạch chỉ ôm một lát liền buông Nam Chi ra, tuy quan hệ hiện tại của bọn họ có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng hắn vẫn nhớ rõ Nam Chi không thích hắn chạm vào nàng.

"Cảm ơn huynh Quý Bạch." Nam Chi nhẹ giọng nói lời cám ơn.

Nàng nghĩ mình chắc đã thích Quý Bạch.

Nhưng mà Thẩm đại ca...

Vốn dĩ người nàng thích chính là Thẩm đại ca, vì sao lai di tình biệt luyến*?

(Di tình biệt luyến (移情别恋): đứng núi này trông núi nọ.)

Phần rối rắm này, khiến nàng không dám đối mặt với tình cảm của Quý Bạch.

"Không cần nói lời cảm ơn với ta." Quý Bạch lui ra phía sau một bước: "Mặc kệ trước kia ta đã làm cái gì, ta đều xin lỗi nàng, ta sẽ dùng cả đời để đền bù sai lầm trước kia."

Nam Chi hoảng loạn xua tay: "Không cần xin lỗi... huynh cũng không có làm gì muội."

Đoạn thời gian mới quen biết kia, tuy ngoài miệng Quý Bạch muốn bắt nàng đi nghiên cứu, nhưng đến cuối cùng hắn đều từ bỏ.

Đoạn thời gian kia mặc dù nàng lo lắng hãi hùng, nhưng khá hơn nhiều so với bên ngoài.

Vu Hoan trợn mắt trắng, lười nhìn hai người cấp bậc ngu ngốc nói chuyện.

Dung Chiêu đâu?

Vu Hoan nhìn quanh bốn phía, vừa rồi sau khi hắn rời đi thì chưa quay về.

Không phải gặp được cái gì chứ?

Nghĩ đến điều này, Vu Hoan nhanh chóng đứng dậy, đi về phía phương hướng Dung Chiêu rời đi.

Theo dấu vết, thật xa Vu Hoan đã nghe được tiếng đánh nhau.

Vu Hoan nahnh hơn bước chân, lao ra cánh rừng kia.

Bên ngoài cánh rừng là bờ sông, mặc dù thân ảnh của Dung Chiêu hòa vào trong đêm đen, cũng rất dễ thấy.

Mười mấy người đang thay phiên tấn công hắn.

Có lẽ những người đó cũng là liên minh thảo phạt Ma tộc gì đó, thực lực không kém, nhưng cũng tốt đến không chạy đi đâu được.

Vu Hoan vừa mới đứng vài giây, bên kia Dung Chiêu đã giải quyết xong.

Ném toàn bộ thi thể vào dòng sông, Dung Chiêu mới đi về phía Vu Hoan.

"Sao nàng lại tới đây?"

Vu Hoan nhún vai, nở nụ cười xinh đẹp: "Ta thấy chàng lâu vậy mà không về, định tới làm anh hùng cứu mỹ nhân á! Đáng tiếc... chàng không cho ta cơ hội này!"

"Ừ. Lần sau cho nàng đến cứu ta."

Khóe miệng Vu Hoan giật giật, nói thật hả!

Nàng chỉ thuận miệng nói mà thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.