(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 356: Ta phải làm khó ngươi đấy




Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Phủ vực chủ, Phủ Giang Thành.

Nam Chi ăn mặc đơn giản, thần sắc tái nhợt, giống như đóa hoa sắp điêu tàn.

"Nam cô nương, Ngài ăn một chút đi?" Nha hoàn tận tình khuyên bảo.

Từ ngày đó về sau, vực chủ ra lệnh không cho bọn họ gọi 'Nam phu nhân' nữa.

Nam Chi máy móc lắc đầu.

Nha hoàn còn muốn nói cái gì đó, dư quang chợt thoáng nhìn thấy thân ảnh của Quý Bạch, lập tức muốn hành lễ.

Quý Bạch ý bảo nha hoàn đừng lên tiếng, lời đến bên miệng của nha hoàn lập tức nuốt xống, thối lui đến một bên.

Quý Bạch tiến lên bưng chén sứ ngồi vào bên cạnh Nam Chi: "Ăn một chút đi, đừng để bản thân không chịu đựng được."

Con ngươi chua xót của Nam Chi xoay chuyển, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng, sau khi đối diện với tầm mắt của Quý Bạch, chậm rãi có ánh sáng.

Nàng không phải nữ nhân tốt, rõ ràng thích Thẩm đại ca, nhưng vì sao trong lòng nhớ lại là Quý Bạch?

Quý Bạch muốn ôm Nam Chi, nhưng nghĩ đến nàng phản cảm mình, đành phải thôi.

Hắn thu liễm lại thần sắc, dịu dàng nói: "Ta sẽ dẫn nàng đi tìm Thẩm Thiên Lị, nhưng tiền đề là nàng phải tự chăm sóc bản thân mình."

Nam Chi không lên tiếng, chỉ yên lặng nhận lấy chén sứ trong tay Quý Bạch, đưa vào miệng nhỏ nuốt xuống.

Thần sắc Quý Bạch ảm đạm, khóe miệng châm biếm cười khổ.

"Vực chủ, đã xảy ra chuyện."

Quý Tiết chạy đến bên cạnh Quý Bạch, cúi người nhỏ giọng thì thâm bên tai Quý Bạch vài câu.

Nghe xong, sắc mặt Quý Bạch khó coi, quanh thân tràn ra một cổ sát khí.

"Vực chủ, Ngài xem?" Tầm mắt của Quý Tiết không ngừng nhìn về phía Nam Chi.

Từ sau khi gặp nàng ta, vực chủ đã cho ra rất nhiều quyết định sai lầm, mấu chốt là nàng ta còn không thích vực chủ, những chuyện mà vực chủ làm đó, căn bản chính là vô dụng...

"Phái người thủ vệ phủ vực chủ, một con ruồi bọ đều không được bay vào." Sắc mặt Quý Bạch âm ngoan.

"Vực chủ, bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta sợ là..." Quý Tiết lo lắng.

Ma tộc xuất thế, đối với người trên đại lục mà nói chính là tận thế.

Bọn họ cảm thấy nên tập trung phản kháng, trước khi Ma tộc chưa tấn công đến đây, muốn bóp chết bọn họ từ trong nôi.

Hiện giờ không biết là ai truyền ra tin tức, trên người Nam Chi có Thần Khí, những người đó muốn bắt Nam Chi cướp Thần Khí.

"Vậy Nam Chi cô nương... rốt cuộc có Thần Khí hay không?" Quý Tiết không thể không hỏi nhiều thêm một câu, vực chủ đây là lấy toàn bộ mạng người trong phủ vực chủ ra đánh cược.

Quý Bạch nhớ tới lời của cốc chủ Thiên Y Cốc nói với mình, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Bách Lý Vu Hoan còn ở trong thành?"

Quý Tiết nghi hoặc, bây giờ tìm nàng ta làm cái gì?

"Gần đây không nghe thấy tin tức của nàng ta, nhưng có người nhìn thấy nàng ta ra khỏi thành, sợ là không có ở trong thành."

"Phái người đi cửa hàng Thịnh Gia nhìn xem, nếu nàng ta ở đó, thì mời nàng ta đến, nhớ kỹ, là mời."

Nghi hoặc trong lòng Quý Tiết càng lúc càng lớn, hoàn toàn nhìn không rõ Quý Bạch muốn làm cái gì.

Quý Tiết dẫn theo người đến cửa hàng Thịnh Gia, thấy giấy niêm phong không bị đụng đến, hắn cơ bản không ôm hy vọng gì nhiều, cho người đi vào.

Đại sảnh đã có một tầng hôi thối, nhưng rất rõ ràng là có người hoạt động.

Trong lòng Quý Tiết lộp bộp một chút, Bách Lý Vu Hoan thật sự ở đây?

"Không mời mà đến, các ngươi có gì phải làm sao?" Giọng nói kiều mềm từ lầu hai vang lên.

Quý Tiết ngẩng đầu, liền thấy một thiếu nữ dựa vào tay vịn trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, vẻ mặt có chút khinh thường cùng khinh miệt.

"Bách Lý cô nương." Quý Tiết chịu đựng sự khó chịu trong lòng, quy củ hành lễ: "Vực chủ mời cô nương đến phủ vực chủ một chuyến."

Đầu ngón tay Vu Hoan gõ nhẹ lên tay vịn, phát ra tiếng vang thanh thúy: "Hắn mời la ta liền đi? Từ khi nào mà ta dễ mời như vậy?"

"Bách Lý cô nương, Ngài đừng làm bọn thuộc hạ khó xử."

"Ta thích làm khó ngươi đấy thì sao? Quý Bạch muốn gặp ta, cũng không phải là không thể, bảo hắn đến đây gặp ta. Chuyện này không có gì mà thương lượng, đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại."

Tiếng nói vừa dứt, Vu Hoan đã xoay người rời đi.

Quý Tiết không dám đi lên, chọc giận nữ nhân này, hắn không có trái ngọt để ăn.

"Bọn họ tìm nàng làm gì?" Dung Chiêu đón Vu Hoan đi tới, dễ dàng kéo nàng vào trong ngực, hôn hôn cánh môi nàng.

Vu Hoan nhíu mày, con hàng này càng ngày càng dính nàng.

May mắn nàng còn dạy hắn càng tiến xa hơn...

"Bên ngoài không phải đồn trên người Nam Chi có Thần Khí sao? Bây giờ Quý Bạch tứ cố vô thân, đại khái là muốn tìm ta đến cứu cấp đi." Vu Hoan ngửa đầu: "Mỗi ngày có thể chỉ hôn ta một lần thôi không?"

"Không thể." Dung Chiêu quyết đoán từ chối.

Khóe miệng Vu Hoan giật giật: "Vậy hai lần?"

Dung Chiêu bình tĩnh lắc đầu.

Vu Hoan: "..." Thôi, dù sao nàng không đáp lại là được rồi.

Ừ, cứ làm như vậy đi!

Vu Hoan đẩy hắn ra, đi vào trong phòng, Dung Chiêu có chút khó chịu, nhưng mà không dính lên nữa.

Trong phòng sách vở thư tịch đầy đất.

Vu Hoan đặt mông ngồi vào giữa, cầm những quyển sách đó tiếp tục nhìn lật xem.

Nàng muốn tìm tổng bộ cửa hàng Thịnh Gia.

Thù của Thiên Nguyệt, còn có một ít việc, nàng muốn tính với Thịnh Thế.

Dung Chiêu đứng ở cửa, tâm trạng tốt một chút mới đi vào cướp quyển sách trong tay Vu Hoan.

"Những quyển sách này cũng đã nhìn vài lần, không có bất cứ manh mối gì."

Tay Vu Hoan chống cằm, khuỷu tay gác trên đùi, vẻ mặt phiền muộn: "Không biết nhìn người mà!"

Tại sao lúc trước nàng lại dễ tin tưởng Thịnh Thế như vậy?

Vu Hoan cố gắng nghĩ nghĩ, đoạn ký ức kia lại có chút mơ hồ.

Không lâu trước đây, nàng còn nói với Dung Chiêu Thịnh Thế như thế này như thế kia, mới đảo mắt đã bị phản bội.

Quả thật là vả mặt mà!

Vu Hoan chưởng một chưởng vào trên chồng sách, phịch một tiếng, linh khí chấn đến chồng sách tung bay bốn phía.

Phần phật rầm rầm rơi xuống khắp nơi trong phòng.

"Ta cũng không tin, hắn còn có thể trốn vào khe đất." Vu Hoan cắn răng.

Dung Chiêu nhìn chằm chằm tay Vu Hoan, đánh như vậy có đau không?

Tay nàng còn đè trên một quyển sách, phía dưới quyển sách là mặt đất, mà mặt đất lúc này đang nứt nẻ.

Vu Hoan cũng phát hiện không đúng, phất bay quyển sách kia, nhìn vết nứt dưới mặt đất.

Vu Hoan đứng dậy, xốc hết toàn bộ những quyển sách xung quanh sang một bên, lại bổ một chưởng ở đó.

Mặt đất vốn đã nứt nẻ, bây giờ nứt càng vui vẻ.

Vu Hoan nhìn Dung Chiêu liếc mắt một cái, Dung Chiêu nhận mệnh đứng dậy, lấy mấy cục đá do mặt đất bị vỡ ra.

Phía dưới bị người ta đào một khoảng không gian, hình vuông, cũng lớn bằng bàn tay.

Mà trong không gian kia, có chôn một cái hộp nhỏ.

Dung Chiêu xác định không có cơ quan mới lấy cái hộp ra đưa cho Vu Hoan.

Mà trong hộp là một cái khăn tay.

Vu Hoan: "..." Vì bảo vệ một cái khăn tay mà phải làm ra nông nỗi này sao?

Trên một góc của khăn tay có thiêu một chữ "Nguyệt", thì trong hộp cũng không có thứ gì khác nữa.

"Đây là..." Vu Hoan vuốt chữ "Nguyệt" kia, chỉ cảm thấy thêu pháp có chút quen mắt.

"Đúng rồi, đây là do Ninh Ưu thêu." Vu Hoan lật tới lật lui khăn tay trong tay.

Ninh Ưu là phu nhân của Thinh Thế, cũng chính là mẹ của Thiên Nguyệt.

Nhưng mà Thịnh Thế nói... Thiên Nguyệt không phải là con trai của hắn.

Nàng tự đỡ đẻ cho Ninh Ưu, con trai nhất định là con đẻ của Ninh Ưu, vậy phụ thân của Thiên Nguyệt là ai?

Vì sao Ninh Ưu lại để một chiếc khăn tay ở đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.