(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 351: Lúc trước nên bóp chết nó




Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Trong sân, Vu Hoan còn đang tranh luận với Dung Chiêu chuyện vừa rồi Dung Chiêu sai lầm không giữ chặt nàng.

Bên kia phòng đột nhiên bị người ta dùng trọng lực mở ra, thân ảnh Thẩm Thiên Lị từ bên trong phòng bay vút ra bên ngoài, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Vu Hoan.

Vu Hoan nhìn Dung Chiêu, vẻ mặt mê mang, tình huống gi đây?

Mặt Dung Chiêu nghiêm túc tỏ vẻ chuyện không liên quan đến hắn.

Vu Hoan trừng Dung Chiêu một cái, nhấc chân đi vào phòng.

Dung Chiêu: "..." Vô duyên vô cớ, trừng hắn làm gì?

Nam Chi còn nằm trên giường, biểu cảm trên mặt có chút dại ra, y phục trên người cũng không thiếu món nào, chỉ là cánh môi có chút hồng.

Bị cưỡng hôn à?

Bị cưỡng hôn cũng không cần bày ra biểu tình như bị đè chớ!

"Ngươi không sao chứ?" Vu Hoan duỗi tay đẩy đẩy Nam Chi.

Nam Chi chuyển động đôi mất, thấy rõ người bên cạnh, kỳ lạ nàng ta lại không sợ hãi.

Lắc lắc đầu, Nam Chi ngồi dậy, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt.

"Sao Thẩm Thiên Lị lại chạy thế?" Đây còn chỉ thiếu một bước, sao Thẩm Tihên Lị còn đào binh?

Động tác của Nam Chi chợt dừng, sau đó để tay đặt lên đùi, nhéo góc áo.

Sau khi nàng ta nói câu nói kia, Thẩm Thiên Lị lại đột nhiên tức giận, sau đó không nói một lời rời đi.

Nàng ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nam Chi đắm chìm vào thế giới của mình, Vu Hoan hỏi vài câu, nàng ta đáp lại được câu mất câu không.

"Hiện tại giết nàng ta?"

"Giết làm gì?" Đầu Dung Chiêu xuất hiện ba vạch đen.

"Lấy Trường Sinh Tiêu chớ sao." Vẻ mặt Vu Hoan đương nhiên.

Dung Chiêu: "..." Rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần, không nên hở một tí là giết người!

"Ta chỉ tùy tiện nói thôi mà." Vu Hoan sờ sờ mũi, giết rồi lấy có biết bao nhiêu là tiện lợi, lại không phiền phức.

Aiz... đường phía trước còn rất dài!

"Vu Hoan cô nương, sao các ngươi lại ở đây?" Ôn Huyên từ ngoài cửa tiến vào, trong tay còn cầm một hộp đồ ăn, vẻ mặt kinh ngạc, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

Thẩm ca ca đi đâu rồi?

Nàng có khế ước với Thẩm ca ca, nếu Thẩm ca ca xảy ra chuyện, nàng sẽ có cảm giác, cho nên nàng mới có thể bình tĩnh như vậy.

"Đi ngang qua." Tính bậy bạ lấy cớ của Vu Hoan tiêu chuẩn xuất hiện.

"Nam Chi nàng ta đây là..." Ôn Huyên không hoài nghi Vu Hoan, đặt hộp đồ ăn lên bàn, nghi hoặc nhìn Nam Chi.

Lúc nàng ta đi ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì?

"Trúng tà." Vu Hoan tiếp tục bậy bạ, biểu cảm nghiêm túc y như lời nàng nói chính là sự thật.

"Hả?"

Sắc mặt Ôn Huyên đổi đổi, đang yên đang lành sao lại trúng tà?

Nam Chi đã xảy ra chuyện, thế mà Thẩm ca ca đi đâu vậy?

Dung Chiêu đỡ trán, mặc kệ là lúc nào, nàng đều có tâm tư cùng người khác nói lung tung, cũng là đủ rồi!

"Vu Hoan cô nương, này... khi ta ra ngoài còn tốt đẹp, sao mới có một lát đã biến thành cái dạng này? Ngài có nhìn thấy Thẩm ca ca không? Nếu Nam Chi xảy ra chuyện, Thẩm ca ca nhất định sẽ bạo tẩu."

"Giết."

"Hả?" Ôn Huyên trực tiếp run lên: "Giết... ai?"

"Thẩm ca ca nhà ngươi á, còn có thể là ai." Mặt Vu Hoan bình tĩnh.

"Không thể nào." Ôn Huyên hét lớn một tiếng: "Thẩm ca ca có khế ước với ta, ta không sao, đương nhiên huynh ấy cũng không sao. Vu Hoan cô nương, đừng đùa với ta nữa."

Vu Hoan nhìn cánh tay của Ôn Huyên, phiền muộn thở dài: "Aiz, lừa một người thôi mà sao khó thế."

Khóe miệng Ôn Huyên giật giật, tính tình nhẫn nại nói: "Vu Hoan cô nương, mời Ngài nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ồ, có người đến gây chuyện với Thẩm Thiên Lị, sau đó liền đánh một trận."

"Sau đó thì sao? Thẩm ca ca đi đâu?"

"Sau đó Thẩm Thiên Lị đi ra ngoài rồi."

"Đi đâu?"

"Làm sao ta biết được, ta cũng không phải là gì của hắn." Vu Hoan trợn mắt trắng.

Ôn Huyên: "..."

Ôn Huyên từ bỏ hỏi thăm tin tức từ Vu Hoan, có thẻ từ miệng vị này hỏi ra cái gì, chắc nàng cũng phải bội phục bản thân.

Vu Hoan như một đại gia ngồi trong phòng, nhìn Ôn Huyên bận lên bận xuống dọn dẹp.

Nam Chi vẫn luôn như đang đi vào cõi thần tiên, thần sắc phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Dung Chiêu, chàng nói xem, Quý Bạch và Thẩm Thiên Lị ai tốt hơn?" Vu Hoan cắn hạt dưa nói chuyện phiếm với Dung Chiêu.

"Phương diện nào?"

Vu Hoan trầm ngâm: "Toàn bộ."

Nhìn người không phải đều phải nhìn toàn diện sao?

"Thẩm Thiên Lị." Dung Chiêu không hề nghĩ ngợi liền nói ra đáp án.

Vu Hoan chớp mắt: "Vì sao?"

Theo như nàng nhìn thì rõ ràng Quý Bạch tương đối tốt hơn mà?

"Thẩm Thiên Lị lợi hại hơn Quý Bạch."

Vu Hoan: "..." Vậy mà nàng không có lời gì để nói.

Quý Bạch chẳng qua chỉ là một vực chủ, làm gì so được với Thẩm Thiên Lị.

"Vậy nếu từ từng phương diện thì sao?" Vu Hoan lại lần nữa lên tiếng.

Dung Chiêu trả lời không suy nghĩ như cũ: "Quý Bạch."

Cuối cùng Vu Hoan cũng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Dung Chiêu, anh hùng chí lớn giống nhau.

Quý Bạch này, đối với Nam Chi tuyệt đối là chân ái đó!

"Vu Hoan cô nương, các ngươi không đi?" Ôn Huyên dọn dẹp cũng đã tàm tạm, thấy Vu Hoan còn ngồi ở đó, đành phải lên tiếng dò hỏi.

Phòng có thể ở được chỉ có một căn, bọn họ không đi thì ngủ ở đâu?

"Không đi." Vu Hoan nghiêng đầu, cười cười với Ôn Huyên.

Nàng còn muốn lấy Trường Sinh Tiêu nữa, đi cái rắm ấy!

Đương nhiên Ôn Huyên không dám đuổi Vu Hoan đi, đành phải uyển chuyển nói: "Chỉ có một căn phòng..."

"Không sao, ta ngủ ở đâu cũng được."

Ôn Huyên nhìn Dung Chiêu: "Vậy hắn..."

"Hắn không ngủ được."

Ôn Huyên: "..."

Thẩm ca ca đã từng nói, người nam nhân này không phải là người, trước kia nàng còn không tin, nhưng bây giờ không thể không tin.

Ngoại trừ thời kỳ đặc biệt, bằng không thì người có tu vi cao cường đều sẽ ngủ.

Có lẽ Nam Chi bị dọa đến rồi, hơn nữa trong đầu một mảnh hỗn loạn, trời bắt đầu tối, liền ngủ.

Ôn Huyên vì Thẩm Thiên Lị không quay về nên cứ ở trong phòng đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn xung quanh bên ngoài.

"Sao Thẩm ca ca còn chưa về..."

"Rốt cuộc Thẩm ca ca đi đâu vậy?"

Loại nói nhảm này, cũng thường vang lên.

Vu Hoan nằm dài trên bàn, thưởng thức tóc của Dung Chiêu, thần sắc có chút lo lắng: "Tiểu gia hỏa sẽ không sao chứ?"

Nghĩ nghĩ, Vu Hoan đột nhiên đứng lên.

Dung Chiêu nhíu mày: "Làm sao vậy?"

"Ta muốn đi tìm tiểu gia hỏa." Vu Hoan nhấc chân muốn đi ra ngoài.

Con Loli chết tiệt Linh La thích nó như vậy, nếu nàng đánh mất nó, Linh La quay về không cầm đao chém chết nàng mới lạ ấy?

Dung Chiêu duỗi tay giữ chặt Vu Hoan, đôi mắt nhìn thẳng mắt nàng: "Nó sẽ không sao, nàng phải tin nó."

Vu Hoan mím môi: "Lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Ở đó còn có một con thần thú... hơn nữa nữ nhân Sở Vân Cẩm kia còn có thể đi vào..."

"Lúc trước đã bảo nàng khế ước với nó." Tự làm tự chịu.

Vu Hoan xoa xoa tóc, vô cùng bực bội: "Chàng nói nó đang yên đang lành nhảy xuống làm gì? Điên rồi sao? Sao lúc trước ta không bóp chết nó cho rồi!"

Dung Chiêu: "..."

Khoảnh khoắc cuối cùng thú nhỏ nhảy xuống kia, là nguyên nhân gì ai cũng không biết.

Dung Chiêu bất đắc dĩ trấn an Vu Hoan một trận, nàng mới an phận lại, từ bỏ ý nghĩ đi tìm thú nhỏ.

Mà đồng thời ngay lúc đó, Thẩm Thiên Lị máu chảy đầm đìa đã trở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.