(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 306: Bắt tên lang băm kia lại đây




Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Người nàng ta thích là Thẩm Thiên Lị, đáng tiếc Thẩm Thiên Lị không thích nàng ta, dù sao cũng là một tà tu."

"Aiyo, tình tay ba à!" Vu Hoan bát quái cảm thán một câu, người phía trước đều quay đầu nhìn lại.

Làm trò trước mặt đương sự làm ơn nhỏ giọng một chút.

Có hiểu quy củ hay không?

Nam Chi thanh tỉnh, tiếng nói chuyện phía sau đứt quãng truyền đến, nàng ta theo bản năng nắm chặt vạt áo trước ngực.

Trong ánh mắt tràn đầy bi thương, sương mù mờ mịt, dần dần ngưng tụ thành nước, như nước suối nhỏ giọt chảy xuôi xuống dưới.

Thẩm đại ca... vì sao lại không thích nàng?

Quý Bạch cúi đầu, trong mắt cũng có đau đớn kịch liệt di chuyển, cánh tay đang ôm Nam Chi siết chặt lại.

"Nhưng mà không thông nha, nếu Thẩm Thiên Lị không thích Nam Chi, thế vì sao lúc trước lại đến phủ vực chủ đứng hết nửa ngày?"

Phong Lang nghiêng đầu nhìn bóng người phía trước không thèm trả lời.

Hắn cũng có biết trả lời thế nào đâu?

Vu Hoan lầm bầm lầu bầu một lúc lâu, không ai để ý nàng nhưng nàng cũng không buông xuống dục vọng tám chuyện.

"Dung Chiêu, ngươi mệt không?" Vu Hoan dời mục tiêu, bắt đầu lăn lộn Dung Chiêu.

Cũng không mệt Dung Chiêu: "..."

"Dung Chiêu, lát nữa chúng ta rời khỏi thì có thể chém ngọn núi này không?" Vu Hoan bám riết không tha.

Khóe mắt Dung Chiêu co giật, mặt nghiêm túc: "Vì sao?"

"Núi quá cao." Mặt Vu Hoan cũng nghiêm túc.

Núi quá cao: "..."

Nó trêu ai chọc ai? Cao là nó sai sao? Là nó sai sao?

Dung Chiêu tỏ vẻ không muốn nói chuyện với nữ nhân vô cớ quấy rối thế này, hắn yên lặng dời tầm mắt đi.

Ánh mắt của Vu Hoan đảo quanh ngọn núi, suy nghĩ xem lát nữa bắt đầu chém từ đâu.

Đoàn người thành công lên đến đỉnh núi, không hề có bất cứ trở ngại gì.

Thuận lợi đến khiến Vu Hoan rất kinh ngạc.

Nàng cho rằng tốt xấu gì những người đó sẽ chặn lại nửa đường, kết quả ngay cả tính tượng trưng cũng không thèm làm.

Quả nhiên không nằm trong kịch bản, thật mệt tim!

Vu Hoan nhìn đỉnh núi trống rỗng, xốc bàn!

Ngay cả một sợi lông cũng không nhìn thấy, người đâu?

"Các ngươi không dẫn sai đường chứ?" Vu Hoan nhìn về phía Quý Bạch.

Quý Bạch: "..." Không phải là do nàng dẫn đường sao?

Vì sao hiện tại cái nồi này lại quẳng trên đầu hắn?

Dung Chiêu dạo một vòng quanh đỉnh núi, sau khi về trực tiếp nắm tay Vu Hoan.

Vu Hoan nghiêng đầu: "Làm sao vậy?"

Thần sắc Dung Chiêu không đổi, nhưng ngữ điệu có chút trầm thấp: "Hình như vừa rồi ta chém sai không gian."

Hả?

Chơi cái gì?

Ngại quá, nàng nghe không hiểu, tới nói lại thêm một lần!

"Ở đây có vài không gian đan xen chồng lên nhau, tuy hiện tại chúng ta ở nơi giống với núi Trọng Vu, nhưng chỉ là nơi giống nhau như đúc, không phải núi Trọng Vu."

Cho nên?

"Cho nên, chúng ta phải xuống dưới chân núi, một lần nữa tiến vào."

Ồ, đó chính là ý muốn quay về rồi đi lên một lần nữa.

Xốc bàn, thời gian của nàng rất gấp đó được không?

Vu Hoan trừng mắt nhìn Dung Chiêu, khuôn mặt Dung Chiêu nghiêm túc, đối diện với Vu Hoan hoàn toàn không bởi vì sai lầm của mình mà có chút áy náy nào.

Cuối cùng vẫn là Vu Hoan bại trận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xuống núi."

Đối thoại của hai người, đương nhiên những người khác nghe thấy, đoàn người hấp tấp xuống núi.

Xuống núi dễ lên núi khó.

Khi bọn họ một lần nữa lên núi, vẫn là cảnh tượng trống rỗng trước sau như một kia.

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều như bị sét đánh cứng đờ hết rồi.

Chỉ có Dung Chiêu, bình tĩnh xoay người xuống núi.

"Chờ đến lúc ông đi, ông tuyệt đối chém ngọn núi này!" Vu Hoan nói lời tàn nhẫn.

Lần thứ tư trở lại chân núi, Vu Hoan đỡ cửa núi thở dốc: "Dung Chiêu, ngươi xác định không phải đang chơi ta chứ?"

Đờ mờ đều bò mấy lần rồi?

Mấu chốt còn không được bay!

Quý Bạch và Phong Lang mệt như chó bên cạnh cũng rất muốn hỏi một câu, xác định không phải đang chơi bọn họ chứ?

Ôm một người leo núi, rất tiêu hao thể lực.

Quý Bạch còn đỡ, dù sao Nam Chi cũng là một tiểu cô nương, thể trọng vốn dĩ nhẹ hơn nhiều.

Nhưng Phong Lang liền đáng thương, Loan Minh là một đại nam nhân, ôm từ trên núi xuống dưới núi, hiện tại hắn còn có thể đứng cũng coi như là rất trâu bò rồi.

Mặt Dung Chiêu không đỏ hơi thở không gấp, bình tĩnh thong dong đứng đó một tay ôm vòng eo của Vu Hoan.

"Chỉ còn cái cuối cùng, cái này nhất định đúng."

"Mẹ nó, đứa nào não tàn thiết lập..." Vu Hoan thở hổn hển mấy hơi, sau khi thoải mái hơn lại bắt đầu hỏi thăm mười tám đời tổ tông của kẻ thiết lập ra không gian này.

Người thiết lập cũng rất vô tội, cũng không phải ai cũng giống Dung Chiêu như vậy, trực tiếp dẫn người vào những không gian đó.

Hơn nữa mỗi lần còn đi sai, vận may này... tuyệt!

Chờ Vu Hoan mắng đủ rồi, Dung Chiêu mới châm rì rì nói một câu, cường điệu: "Ngươi là nữ hài tử."

Vu Hoan trừng hắn, trách ai?

Còn trách nàng?

Mấy người nghỉ ngơi một lát, Dung Chiêu chuẩn bị dẫn bọn họ tiến vào cái cuối cùng.

Theo như lời hắn nói thì đây là cái cuối cùng...

Hít sâu, hít sâu...

Nếu còn không phải nàng tuyệt đối sẽ chém chết Dung Chiêu.

Cho dù nàng có thích hắn, nhưng cũng không áp được lửa giận táo bạo của nàng.

Khi chân trước của Dung Chiêu vừa mới bước đến cửa núi, phía sau đột nhiên có động tĩnh.

Mọi người như phản xạ có điều kiện, động tác nhất trí quay đầu nhìn lại.

Phía sau không biết đang cưỡi cái quỷ gì, đột nhiên phanh gấp một cái.

Còn đang buồn ngủ đánh giá một loạt người đứng trước cửa núi, sau đó ngáp dài lầm bầm lầu bầu: "Khi nào mà sư thúc cử mấy đứa bé giữ cửa thế?"

Nghe giọng nói, ngoại trừ tên lang băm Thần Phong kia thì còn ai nữa.

Quý Bạch biết Thần Phong, nhìn thấy Thần Phong cũng rất bất ngờ, sao hắn lại đến đây?

Nhưng sau đó lại vui mừng, hắn chính là người của Thiên Y Cốc...

Phong Lang lại kỳ quái nhìn người tới.

Vu Hoan thu hồi chân, đứng yên: "Dung Chiêu, đi bắt tên lang băm kia lại đây."

Dung Chiêu: "..." Vì sao lại là hắn?

Thần Phong híp mắt, ánh mắt dừng trên người Vu Hoan, ngáp càng lợi hại hơn: "Là ngươi à? Tư Hoàng đâu? Sao không ở bên ngươi? Hắn không sợ ngươi đột nhiên treo sao?"

Giữa mày Dung Chiêu thẳng dựng, thân hình chợt lóe liền xuất hiện bên cạnh Thần Phong, chân dài đá một cái, đạp Thần Phong không biết đang ngồi ở cái quỷ gì kia xuống dưới.

Thần Phong bị văng đến bên cạnh, che lại ngực, thong thả dung dung đứng lên, thần sắc vẫn lười nhác như cũ: "Bổn thiếu gia tốt xấu gì cũng đã nói với ngươi một số chuyện ngươi không biết, vậy mà ngươi báo đáp bổn thiếu gia như vậy?"

Vu Hoan vài bước chạy vội đến trước mặt Thần Phong, một tay nắm vạt áo Thần Phong, biểu cảm tàn nhẫn: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói nữa ư? Ngươi có ân oán với Tư Hoàng lại lấy ta ra trả thù hắn, ngươi cảm thấy ta dễ bắt nạt vậy sao?"

Thần Phong không hề sợ hãi, trên mặt vẫn biếng nhác như cũ: "Bổn thiếu gia tự mình hiểu lấy mình, không dám trêu chọc ngươi."

Không dám trêu chọc nàng mà còn làm trò trước mặt Tư Hoàng, nói ra những lời nói tiếc hận như thế sao?

Vu Hoan nheo mắt, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng: "Ngươi biết Chúc Hồng đã chết chưa?"

Biểu tình lười nhác của Thần Phong trầm xuống: "Không thể nào."

"Có cái gì mà không thể? Chúc Hồng là người, sớm muộn gì đều phải chết."

Lúc hắn đi còn tốt đẹp, sao đột nhiên lại chết?

Chúc gia không còn Chúc Dung, hẳn là không có ai dám nhằm vào Chúc Hồng.

Nhất định là nữ nhân này lừa hắn.

Thần Phong thu lại thần sắc:"Bổn thiếu gia không dễ hù như vậy."

"Ngươi cảm thấy ta cần phải lừa ngươi sao?" Vu Hoan nhướng mày, cười đến sáng lạn.

Trong mắt lại lạnh lẽo, Chúc Hồng là vì nàng mà chết, nàng nhất định sẽ Chúc Hồng một lời giải thích thỏa đáng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.