(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 299: Sáng Thế Thần thật biết chơi




Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Thân thể của Đại Béo miễn cưỡng có thể đi liền mang theo thi thể của Chúc Hồng rời đi, còn buông lời nói phải báo thù cho Chúc Hồng.

Tâm trạng của Vu Hoan vẫn không khá lên được, cả ngày mặt mũi đều âm u, khiến Ôn Huyên sợ hãi lại lo lắng.

"Cái kia... ngươi không sao chứ?" Ôn Huyên rút vào một nơi rất xa, nhìn người ngồi trên hành lang, thật cẩn thận hỏi.

Vu Hoan quay đầu nhìn nàng ta một cái, trong mắt có một mảnh lạnh băng, không có bất cứ cảm xúc gì.

Ôn Huyên chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cả người rét run, như rơi vào trong hầm băng.

"Ngươi có muốn ăn chút gì không?" Rốt cuộc Ôn Huyên vẫn là một đứa bé thiện lương.

Vu Hoan cứ nhìn chằm chằm nàng ta như thế mà không nói một lời, ngay cả mắt cũng không chớp một cái nào.

Ôn Huyên thật sự không chịu nổi nữa: "Ta chuẩn bị điểm tâm cho ngươi." Sau đó nhanh như chớp vọt mất.

Bây giờ Vu Hoan mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống nhìn mặt đất.

Trước mặt đột nhiên tối sầm lại, cảm giác áp bách từ phía trên truyền đến.

Nàng còn chưa ngẩng đầu, đã bị người ta kéo vào trong ngực.

"Tư Hoàng, ngươi có thể hay không..." Vu Hoan chợt dừng lại, tia kinh ngạc vui mừng hiện lên trong mắt: "Dung Chiêu?"

"Ừ." Dung Chiêu buông Vu Hoan ra, rũ mắt nhìn nàng, ngữ điệu lạnh nhạt trước sau như một: "Không vui?"

Vu Hoan ngửa đầu nhìn hắn, tuy rằng không thấy rõ nhưng trong lòng nàng hình như đang chậm rãi hình thành một bóng dáng.

"Chúc Hồng chết rồi." Tia kinh ngạc vui mừng trong mắt Vu Hoan vơi đi, nhẹ nhàng nói.

Chúc Hồng là vô tội.

Ít nhất, đối với nàng mà nói là vô tội.

Bàn tay to của Dung Chiêu bao trùm đầu của Vu Hoan, thân mật xoa nhẹ hai cái, ngữ điệu nhẹ thêm vài phần: "Không liên quan đến ngươi."

Ở trong lòng Dung Chiêu, Vu Hoan là người máu lạnh, dáng vẻ này của nàng hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Cẩn thận nghĩ lại, Vu Hoan máu lạnh là với những người có mục đích với nàng, hoặc bởi vì có chuyện cầu xin nàng.

Mà những người xa lạ không có bất cứ liên quan gì đến nàng, nàng cũng không có máu lạnh như vậy.

Vu Hoan miễn cưỡng cong cong khóe môi: "Ngươi khôi phục xong rồi?"

"Ừ, phong ấn cũng giải được một ít."

Vu Hoan đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng Dung Chiêu, trái tim nhảy lên có chút không có quy luật.

Dung Chiêu nghi hoặc nhìn nàng, không rõ Vu Hoan tại sao lại nhìn mình như vậy.

Tay hắn bởi vì Vu Hoan đứng lên mà trượt xuống đầu vai nàng, một tay khác đang nắm tay nàng, tư thế hai người vô cùng thân mật, ái muội.

"Dung Chiêu..." Vu Hoan đột nhiên khẩn trương.

"Ừ?"

"Không có gì." Vu Hoan nhếch miệng cười, quả nhiên nàng vẫn nói không nên lời.

Chờ chuyện này giải quyết xong rồi nói đi!

Vu Hoan nói một số chuyện xảy ra gần đây cho Dung Chiêu.

Nói xong, Vu Hoan cũng mới phát hiện hình như nàng đến Phủ Giang Thành không còn mục đích gì nữa.

Nàng vốn vì hội đấu giá, nhưng hiện tại Dung Chiêu không cần nàng cũng không cần thiết đợi thêm nữa.

"Đi nhìn thử đi." Dung Chiêu thay Vu Hoan hạ quyết tâm.

Vu Hoan khẽ gật đầu, nàng cũng cảm thấy không đúng ở đâu đó.

Từ sau khi Dung Chiêu xuất hiện, Tư Hoàng cũng đến một lần, Dung Chiêu còn nhớ chuyện lúc trước, không nói hai lời liền nhào vô đánh với Tư Hoàng một trận.

Thế nhưng Tư Hoàng không phản kháng, để Dung Chiêu chiếm thế thượng phong, cuối cùng trực tiếp chạy.

Đến cuối cùng, Vu Hoan cũng không biết hắn đến làm gì.

Ôn Huyên bên kia nhìn thấy Dung Chiêu, ngoại trừ lúc đầu kinh diễm thì sau đó cũng không có phản ứng gì nữa, tâm tư trong lòng đều đã đổ vào Thẩm ca ca của nàng ta.

"Hắn làm sao vậy?" Dung Chiêu hỏi Vu Hoan.

Vu Hoan vừa thu hồi kết giới vừa nói: "Tư Hoàng nói hắn nhập ma."

"Nhập ma?"

"Ừ, cũng không biết hắn có thể chịu được không." Vu Hoan gật đầu.

Dung Chiêu đột nhiên giữ chặt Vu Hoan, cắt ngang nàng đang thu hồi kết giới.

Vu Hoan nghi hoặc nhìn hắn.

Dung Chiêu kéo nàng ra ngoài, thần sắc nghiêm túc: "Ma Tộc có một ma bài, mỗi một người nhập ma thành công, đều sẽ hiện lên ma bài, Ma Tộc sẽ phái người đến đón dẫn hắn về Ma giới. Một khi Ma giới mở ra sẽ xuất hiện một khe không gian, linh hồn của ngươi không thuộc về thân thể này, có khả năng sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn."

"Ồ?" Sao nàng còn không biết có cách nói này?

Không đúng, còn có Ma giới sao?

"Đương nhiên là có, Sáng Thế Thần sáng lập không gian còn xa xa hơn những gì ngươi biết, còn có rất nhiều ngay cả ta cũng không rõ lắm."

Sáng Thế Thần trâu bò vậy ư?

Không đúng, vốn dĩ Sáng Thế Thần đã trâu bò.

Dung Chiêu vừa ra ngoài, Sáng Thế Thần nhất định sẽ xuất hiện!

......Xuất hiện trong lời nói...

Dung Chiêu ôm Vu Hoan đi đến một khoảng cách an toàn mới dừng lại, bọn họ vừa mới đứng yên, tiểu viện bên kia liền xuất hiện một đường sáng.

Toàn bộ Phủ Giang Thành đều nhìn thấy.

Ánh sáng bao phủ tiểu viện vào bên trong, linh lực của Vu Hoan đảo qua trực tiếp bị chắn trở về.

Một hơi thở còn đậm hơn tà khí quét ngang toàn bộ Phủ Giang Thành.

Phủ Giang Thành náo nhiệt trong nháy mắt yên tĩnh, cái loại yên tĩnh toàn thành.

Sau đó liền bạo phát ồn ào, vô số người đi về phía tiểu viện kia.

Dung Chiêu ôm Vu Hoan đến một chỗ cao, bọn họ có thể nhìn rõ dòng người, từ trong các con hẻm nhỏ tập trung về phía tiểu viện kia.

Những người xông lên trước chưa nắm chắc được gì trực tiếp vọt tới trong bức tường ánh sáng.

Sau đó biến mất không thấy.

Mấy người sau đó phát hiện tình huống này, khó khăn dừng bên ngoài bức tường ánh sáng, thét to cho những người phía sau lui lại.

"Ma giới tiếp dẫn ánh sấng." Ngữ điệu của Dung Chiêu bằng phẳng, như đang nói cho Vu Hoan nghe.

Vu Hoan líu lưỡi: "Ta chỉ nghe qua Thần giới tiếp dẫn ánh sáng, không ngờ tới còn có Ma giới tiếp dẫn ánh sáng."

Dung Chiêu nghiêng đầu: "Mỗi một chủng tộc đều có tiếp dẫn ánh sáng, ngay cả loài người cũng có, mỗi một chủng tộc tiếp dẫn ánh sáng khác nhau, chỉ là do ngươi không phát hiện ra thôi."

Khóe miệng Vu Hoan run rẩy: "Sáng Thế Thần cũng biết chơi thật đấy."

Tiếp dẫn ánh sáng từ trên không trung chiếu xuống, căn bản không nhìn thấy điểm đầu.

Mà tình huống trong tiểu viện ai cũng không biết.

Có người không sợ chết đi vào trong tiếp dẫn anh sáng, vừa mới tiếp xúc với áng sáng đã bị hút đi vào, kêu thế nào cũng không có phản ứng gì.

Nhưng ngay lúc này, bức tường màu trắng đột nhiên khuếch tán ra bên ngoài.

Một ít người đứng gần trực tiếp bị hút vào.

Người quá nhiều, cho dù bọn họ có muốn bay, cũng không nhanh bằng tốc độ khuếch tán của bức tường kia.

Không ít người bị hút vào.

"Chúng ta không đi?" Vu Hoan nhìn tiếp dẫn ánh sáng, rất nhanh sẽ đến chỗ của bọn họ.

Dung Chiêu khẽ lắc đầu: "Không khuếch tán đến đây được."

Dung Chiêu nói như vậy, Vu Hoan căn bản không có bất cứ nghi ngờ nào mà một lòng tin tưởng.

Tiếp dẫn ánh sáng vừa mới khuếch tán đến trước mặt bọn họ, thì rút đi như thủy triều, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất.

Nơi bị tiếp dẫn ánh sáng quét qua sạch sẽ không còn một bóng người.

Những người chạy trốn đó sôi nổi dừng lại, cũng không dám đến gần cái tiểu viện kia nữa.

"Không sao chứ?"

Dung Chiêu gật đầu.

Vu Hoan là người thứ nhất bay vào tiểu viện, những người phía sau thấy vậy cũng sôi nổi đi theo nàng.

Vu Hoan đi thẳng đến phòng của Thẩm Thiên Lị, trong phòng trống rỗng, không có người.

Ngay cả Ôn Huyên cũng không thấy.

Tiếp dẫn ánh sáng xuất hiện, chứng minh Thẩm Thiên Lị thật sự trở thành Ma tộc.

Vậy Ôn Huyên đâu?

Là bị tiếp dẫn ánh sáng cắn nuốt hay là được Thẩm Thiên Lị đưa đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.