[Quyển 1] [Xuyên Nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 52: Người giám hộ hung thú (14)




"Gà con, đừng chạy nha~"

Editor: Thập Bát Sơn Yêu

—————————

Có người vội vàng muốn vả mặt, Tô Đường làm sao có thể cho hắn nguyện ý.

Tô Đường ngoắt ngoắt tay với đối phương, thấy người hùng hổ đi tới, lấy tốc độ cực nhanh nghiêng người một cái tránh khỏi công kích của hắn ta, nắm đấm của đối phương khó khăn lắm mới cọ qua chỗ mắt mũi nguy hiểm của cô, còn chưa kịp thu quyền, Tô Đường đã ngồi xổm xuống quét chân.

Tô Đường biết điểm yếu của bản thân, cũng không so sức lực, ngược lại cô biết rõ huyệt vị trên người, chân này quét tới, làm nửa người dưới tê dại. Nhưng Tô Đường cũng không có dừng tay, mà là vô cùng hung tàn nâng đầu gối lên, đánh thẳng vào bộ vị không thể nói nào đó.

Trước sau ba phút, một chiêu đánh bại.

Người nọ thét chói tai ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, một bàn tay che lại vận mệnh, một bàn tay che lại chân, tư thế vô cùng buồn cười.

Mắt thấy đồng bọn bị đánh, lập tức có người nhảy ra, "Cô thân là một người dẫn đường, vậy mà lại dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy!"

Tô Đường xuy một tiếng: "Tôi chỉ có đối đãi với quân tử mới dùng lễ quân tử, về phần tiểu nhân, hắn xứng?"

Trào phúng tràn ngập, bọn họ là tiểu thiếu gia quý tộc làm sao chịu nổi? Lập tức liền có người nháo lên, cũng may giám sát vẫn còn, Tần Kiêu chờ cô lập uy xong, cho người hủy bỏ tư cách tác chiến của bọn họ.

Đương nhiên, những thiếu gia tâm cao khí ngạo đó làm sao cam tâm, kêu gào muốn hủy bỏ tư cách liền cùng nhau hủy bỏ.

Tô Đường vui vẻ, cô lại không phải đám phế vật cần tới quân đội lập chiến công, thắng hay không thắng đối với cô mà nói không khác nhau cho lắm.

"Tiểu thiếu gia, vẫn là câu nói kia, không phục nghẹn lại. Hoặc là trở về tìm cha cậu khóc nhè, nhìn xem là cha cậu cứng hay là nguyên soái cứng."

Nói xong, lại nói thêm một câu: "Lại tuyên bố một câu, tôi là nhân viên ngoài biên chế, chiến công đối với tôi mà nói không có tác dụng gì, càng đừng nói loại diễn tập này."

Trần trụi khinh miệt cùng khinh bỉ, cũng gϊếŧ chết tất cả suy nghĩ xấu xa trong lòng những người này.

"Cô đừng quá đắc ý!"

Nhìn đối phương mặt mày dữ tợn buông lời hung ác, Tô Đường ra vẻ kinh ngạc: "Cai sữa chưa, thật đúng là muốn trở về tìm cha mách lẽo à? Cậu cũng không sợ đem hố cha cậu?"

Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức cười vang một trận.

Công tử ca luôn luôn giả bộ tài chí hơn người, căn bản là không thể ở chung với lính gác bình thường, lúc này bị người chế nhạo, trong lòng bọn họ đều vui sướng.

Cuối cùng mấy người này bị huấn luyện viên chạy tới kéo đi, người liên quan còn bị phạt.

Xử lý xong bọn họ, Tô Đường nhìn thời gian không còn sớm, liền vui đùa với mấy người lính gác còn chưa hoàn hồn: "Uy, đi đóng quân đi, đợi lát nữa bị quân địch phát hiện, các anh hẳn là không cần một người dẫn đường yếu đuối như tôi đi cứu chứ?"

Nhóm lính gác đều thấy qua thủ đoạn hung tàn của cô, lúc này thấy cô lại giả bộ yếu đuối, lập tức nôn.

"Vậy Tô tiểu thư yếu đuối, bọn tôi đi trước."

Nói xong, do dự một chút lại nói: "Nếu cô cần gì, có thể tìm bọn tôi hỗ trợ."

"Được."

•Wattpad: @_thapbatsonyeu_

Tô Đường trở lại trong lều trại, chuyện thứ nhất làm chính là gọi nội tuyến tìm nguyên soái, đây là phúc lợi của nhân viên ngoài biên chế.

Trong bộ đàm, thanh âm có chút sai lệch, liền nghe thấy Tần Kiêu ở bên kia trêu ghẹo hỏi: "Tô tiểu thư yếu đuối có gì phân phó?"

Tô Đường: "Tô tiểu thư yếu đuối phát hiện một chút vấn đề, cần báo cáo nguyên soái, cũng không biết ngài có nguyện ý nghe hay không?"

Tần Kiêu: "Nói nghe xem."

Tô Đường: "Phái người nhìn chằm chằm mấy tên ăn chơi trác táng kia, tôi cảm thấy sự tình không đơn giản, bọn họ ngày thường vẫn phách lối nhưng không đến mức ở dưới tình huống có giám sát còn dám cuồng vọng như vậy. Trừ phi bọn họ cảm thấy chúng ta sẽ gặp tai họa, cho nên mới không cần thiết không coi ai ra gì. Hơn nữa bộ dạng người nọ trước khi đi buông lời hung ác, phảng phất giống như đoán chắc tôi sẽ gặp xui xẻo."

Nói đến cùng, nhóm người này vẫn quá tự  cao tự đại, quả thật là pháo hôi không có não.

Tần Kiêu: "Em yên tâm, đã có người nhìn chằm chằm. Nhưng tôi nhớ rõ Tô tiểu thư là cô nhi, nhưng bởi vì liên quan đến tinh thần lực, từ nhỏ đến lớn hoàn cảnh cũng không tệ, vậy thủ đoạn và năng lực điều tra của em rốt cuộc là ở đâu ra?"

Tô Đường lúc này làm sao chịu nói thật, chỉ hàm hồ nói: "Cái này không gọi là thủ đoạn điều tra, mà gọi là cẩn thận. Được rồi, tôi phải nghỉ ngơi, bằng không nói không chừng lại có quân địch mò tới."

Tô Đường không cùng người khác lập tổ đội, ở chỗ này cô ở với ai cũng không quen, cho nên không phải tình huống tất yếu, cô cảm thấy bản thân vẫn có thể đối phó được.

Vào ban đêm, rừng rậm phá lệ yên tĩnh, phảng phất như trong một đêm tất cả sinh vật đều ngủ thiếp đi, chim hót côn trùng kêu vang, ngay cả gió nhẹ đều ngừng lại.

Một giấc này Tô Đường cũng không ngủ say, chờ lúc nửa đêm, quả nhiên nghe được động tĩnh gì đó.

Cũng may không phải âm mưu quỷ kế gì, mà là quân địch mò lại đây.

Nhóm lính mới bọn họ chia làm hai đội đỏ xanh, quy tắc cũng rất đơn giản, chính là ám sát đối phương, gϊếŧ được càng nhiều người càng được xếp hạng cao, cho nên có không ít người không tác chiến tập thể mà là lựa chọn lập phân đội nhỏ.

Đương nhiên, bọn họ dùng súng đều không phải là súng thật đạn thật, mà là dùng thuốc màu là chính, bị bắn trúng, đó là ' tử vong '.

Tô Đường mang theo ba lô rời khỏi lều trại. Nơi cô đóng quân vốn rất bí ẩn, lúc quân địch đi tới cũng không phát hiện ra cô, mà là đánh nhau với đồng bạn cô của cô trước.

Tô Đường không có ý định ngoi đầu lên, dứt khoát nấp ở một góc hẻo lánh nào đó, nhân cơ hội này nhắm ngay một người liền nổ súng.

"CMN, quân đỏ có tay súng bắn tỉa! Có mai phục, ẩn nấp trước! Đại tráng, tìm ra vị trí tay súng bắn tỉa!" Người nọ giống như là đội trưởng, nói xong, mấy người khác đều núp vào.

Tô Đường thấy thế cũng không nóng nảy, tiện tay đào khối bùn ném đến một chỗ khác, một chiêu dương đông kích tây này quả nhiên đã lừa gạt bọn họ, vì thế cuối cùng phân đội Tiểu Trương này toàn quân bị diệt.

Lính gác còn lại khiếp sợ không thể miêu tả, liền thấy tiểu dẫn đường khiêng súng, quay về trong lều trại nghỉ ngơi.

Một chỗ khác, Tần Kiêu thấy toàn bộ quá trình trên màn hình giám sát, môi gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm.

Huấn luyện viên nào đó: "Nguyên soái, người dẫn đường này ngài tìm ở đâu vậy? năng lực quá mạnh."

Tuy chỉ mới có một ngày, năng lực này lại chỉ cần một ngày cũng có thể nhìn ra.

Huống chi vị này còn không phải lính gác, mà là người dẫn đường có thể năng thiếu hụt!

Sau nửa đêm rốt cuộc cũng không có người đánh lén, Tô Đường tỉnh ngủ rời giường, cũng không có thu lều trại lại, cô đeo ba lô đi đến chỗ sâu trong rừng rậm.

Nhóm lính gác hai mặt nhìn nhau, cuối cùng thắng không nổi tò mò dò hỏi: "Tô Diệp, cô đi đâu vậy?"

Tô Đường: "Tìm đồ ăn."

Lính gác nghi hoặc: "Không phải chúng ta có bình dinh dưỡng sao?"

Tô Đường ngại nói cái đồ chơi kia thật ra không phải cho người ăn, chỉ có thể nói: "Tôi muốn đổi khẩu vị." Nói xong, liền nói với hệ thống: "Cẩu tử, cậu xác định nơi này có gà rừng?"

Hệ thống: [ Đương nhiên là có, hơn nữa không chỉ có một con, là một đám.]

Tô Đường cao hứng đến mức đôi mắt đều sáng lên, lập tức rút chủy thủ trong quân ủng rút ra, cứ như vậy vọt đi.

Nhóm lính gác có chút không yên tâm, lại có một loại cảm giác kỳ lạ, cảm thấy ở bên cạnh cô sẽ an toàn, vì thế dừng một chút cũng sôi nổi đi theo, sau đó bọn họ liền nhìn thấy một màn như vầy.

Người dẫn đường mềm yếu dễ đẩy ngã trong lời đồn giờ phút này tay nắm chủy thủ, lộ ra nụ cười hết sức đáng sợ.

"Gà con, đừng chạy nha ~"

Tất cả lính gác không hiểu sao muốn che lại chỗ yếu ớt nào đó của mình, đặc biệt là khi nhìn thấy hàn quang lăng lăng trên chủy thủ kia, cảm thấy càng đáng sợ.

Đi săn đối với Tô Đường mà nói đều là chuyện nhỏ, không bao lâu liền làm thịt một đám, hơn nữa lúc sau có một đội lính gác tới, cũng hỗ trợ làm không ít thịt.

Nhìn gà rừng đầy đất, nhóm lính gác vô tội nhìn cô, Tô Đường cũng ngượng ngùng, liền dò hỏi: "Nếu không cùng ăn đi?"

——————

Thập Bát Sơn Yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.