[Quyển 1] [Xuyên Nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 38: Bạch nguyệt quang của tổng tài bệnh kiều (xong)




"Thật mẹ nó đáng yêu."

Editor: Thập Bát Sơn Yêu 👾

——————————

Tô Đường nhẹ nhàng thở ra, không dám đùa nữa, thanh âm cũng trở nên mềm mại, vô hại cực kỳ.

"Tiểu Phi, tôi thử tiếp thu, vậy có phải anh nên đối tốt với tôi một chút không." Tô Đường nói xong lời cuối cùng, thanh âm yếu dần, giống như hơi thở đang phát ra bây giờ của cô vậy.

Tô Đường giống như một con nai con bị kinh hách, rõ ràng đã sợ hãi đến cực hạn, nhưng vẫn gắng gượng bàn điều kiện với hắn.

Hoắc Phi đưa người đến đây, tuy đã đem nội tâm hắc ám của mình tất cả đều phơi bày ra, nhưng tâm tư vẫn không muốn bức cô quá mức.

Hắn hoàn toàn không nghĩ ngược lại, thấy cô thỏa hiệp nhượng bộ, cũng không còn từng bước ép sát nữa.

Hắn có thời gian cả đời chậm rãi đợi, có thể đợi đến một khắc kia cô mở rộng lòng mình với hắn.

"Không cần phải sợ anh, chỉ cần em không rời đi thì trên thế giới này anh sẽ là người đối tốt với em nhất."

Thấy rốt cuộc cũng trấn an tốt đại ma đầu này, lúc này Tô Đường mới hoàn toàn yên lòng.

Chỉ là cô vẫn còn quá quá non.

Sau khi cô cho rằng nguy cơ đã được giải trừ, Hoắc Phi lại đột nhiên quanh co, hắn lôi kéo tay cô, giống như là về lại bộ dáng vô hại trước kia, thậm chí còn lộ ra con mắt sáng long lanh chờ mong đầy tươi cười.

"Bảo bảo, cùng anh thu thập nơi này được không? Em xem, nơi này loạn như vậy."

Tô Đường:...... Ha hả.

Đồ vật trong phòng thật sự quá nhiều, từ lúc bắt đầu khiếp sợ cho tới bây giờ cô đã chết lặng.

Tô Đường vẫn cho rằng thế giới này nam chủ là tiểu thiên sứ, mặc dù bị cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức hắc hóa, nhưng dù gì mười năm ở cùng cô lại rất ngoan ngoãn nghe lời.

Ai nghĩ tới khi tấm màn xé mở, tên này nơi nào là tiểu khả ái, rõ ràng chính là sói đội lốt cừu!

Rốt cuộc là tuổi còn trẻ.

Thời gian một chút qua đi, Tô Đường nhặt giấy đều đã nhặt đến mệt mỏi, nhưng ngạc nhiên là cô chỉ mới thu dọn được một góc.

Lại nhìn Hoắc Phi, tốc độ của hắn rất nhanh, đã dọn được một nửa, chỉ còn lại một phần ba, Tô Đường lại không muốn động nữa.

Ban đầu Tô Đường còn tính làm nũng lăn lộn qua hôm nay, kết quả đối phương giống như tìm được niềm vui mới, cầm lấy tờ giấy chạy tới.

"Bảo bảo, anh tìm được một tờ giấy rất thú vị."

Tô Đường còn tưởng là cái thư tình thẹn thùng gì đó, kết quả vừa nhìn thấy, biểu tình trên mặt đều nứt ra.

"Đây là thú vị của anh?"

Hoắc Phi: "Chính là bắt đầu từ nơi này, anh xác định mình thích em. Em cũng biết, mỗi nam sinh khi đến tuổi dậy thì đều sẽ có một đối tượng để ảo tưởng. Cái đối tượng này có thể là nhân vật điện ảnh, cũng có khả năng là người bên cạnh. Mà khi đó anh còn không hiểu, mặc dù anh có hảo cảm với em, nhưng lại không xác định được là ở trình độ nào. Cho đến một ngày anh có một giấc mộng đáng yêu."

Tô Đường càng nghe càng cảm thấy tờ giấy trong tay nóng phỏng tay, xé cũng không dám xé, ai biết đại ma vương có thể đột nhiên phát điên hay không.

"Bảo bảo, anh không nghĩ tới sẽ có một ngày, mộng của anh có thể trở thành sự thật."

Hoắc Phi duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng ngực, tươi cười xán lạn giống như nhặt được bảo bối.

Nhưng Tô Đường vẫn đang nhìn đuôi lông mày của hắn đang cất giấu thứ hư hỏng gì đó.

"Cho nên......"

Hoắc Phi không để ý tới đất đầy giấy, một lần nữa nắm tay cô, rời khỏi gác mái.

————Thập Bát Sơn Yêu————

Thoáng một cái, bọn họ đã ở gác mái hơn hai giờ. Lúc này sắc trời dần tối, cơm tối đã chuẩn bị tốt, Hoắc Phi cũng không vội, ngược lại trước tiên cùng cô ăn cơm tối.

"Mệt mỏi lâu như vậy, ăn no lại nói."

Hoắc Phi vẻ mặt ôn nhu, thậm chí còn thay cô kéo ghế dựa ra.

Vô sự hiến ân cần, gia hỏa này trước nay làm việc đều có mục đích.

Đối tốt với cô, chẳng qua là muốn vây khốn cô cả đời.

Bữa cơm này Tô Đường ăn vô cùng dày vò, rất có một loại cảm giác đợi làm thịt.

Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của cô không sai.

Ký ức về lần đầu tiên của hai người cực kỳ không tốt, không tốt đến nỗi bây giờ khi Tô Đường nhớ lại, đều nhịn không được lạnh run người.

Cô bị bắt dựa trên gạch men sứ rét lạnh, không có ôn nhu, cứ như vậy làm rối loạn làm bừa, thậm chí cô còn không biết làm sao mình có thể gắng gượng qua được!

Lần nữa nhìn thấy phòng tắm, Tô Đường theo bản năng lùi về phía sau.

Hoắc Phi cũng biết lúc trước bản thân có bao nhiêu hỗn đản, thấy thế, hắn ảo não cực kỳ.

Hắn lôi kéo tay cô, rũ đầu, buông xuống cặp mắt thần thái sáng láng kia, cả người cực kỳ cẩn thận.

"Bảo bảo, nếu em vẫn còn giận thì cứ đánh anh, một cái anh cũng không đánh trả."

Rời khỏi gác mái, Hoắc Phi điên cuồng lúc trước giống như bị phong ấn lại. Hắn lúc này giống như chú chó lớn phạm phải sai lầm, chỉ biết lay lấy chủ nhân duy nhất, không biết nên lấy lòng như thế nào.

Tô Đường có thể làm sao bây giờ, chính mình chọn nam chủ, ném đi là không có khả năng, chỉ có thể lựa chọn tha thứ.

Hoắc Phi rất cao, hiện tại ủ rũ cụp đuôi cũng đem eo đứng thẳng tắp, Tô Đường muốn sờ đầu hắn một chút thì vẫn phải nhón chân.

Tóc của hắn cũng không mềm, xúc cảm sờ trong tay cũng không có tốt giống như trong tưởng tượng. Rất giống như hắn, nhìn thì xinh đẹp, thực tế lại rất khó chơi.

Hoắc Phi theo bậc thang đi xuống, chỉ cần Tô Đường cho một chút ngon ngọt, hắn có thể đem cái này phóng đại lên.

Ví dụ như lúc này, bốn bỏ năm lên chính là bảo bảo đã tha thứ cho hắn.

Hắn còn nhớ rõ cái mộng đáng yêu kia, lúc trước hai người sống nương tựa lẫn nhau, nhưng tính tình của Tô Đường cũng không mềm. Mười mấy tuổi không có cha mẹ chiếu cố, chỉ có thể tự mình cường ngạnh. Nhưng chỉ cần là đối với hắn, đối với người nhà duy nhất này, cô mới có thể khôi phục bộ dáng cô gái nhỏ kiều khí.

Cô sẽ làm nũng, sẽ tức giận, sẽ lôi kéo tay hắn ngây ngô cười. Hắn còn nhớ rõ mỗi ngày cô nói nhiều nhất chính là, "Nha, may mắn chị còn có tiểu Phi."

Khi cô cười rộ lên, đôi mắt đều mang theo ý cười, so với ngôi sao trên bầu trời còn muốn lộng lẫy hơn.

Nhưng cuối cùng, hắn lại đánh mất cô.

"Tiểu Phi."

Tô Đường chợt lên tiếng, đem suy nghĩ của Hoắc Phi kéo lại. Hắn thu liễm cảm xúc tiêu cực lại, nhìn thiếu nữ gần ngay trước mắt, sủng nịch nói: "Em chờ một lát, anh chuẩn bị nước trước đã."

Loại chuyện này còn phải đợi?

Tô Đường cả người da thịt đều nhiễm một tầng đỏ ửng, tay chân luống cuống nói: "Kia...... em, em đi xem TV đã." Nói xong, tay chân cả người đã chạy ra ngoài.

Hoắc Phi nhìn bóng dáng cô, trong lòng chỉ có một câu cảm thán.

Thật mẹ nó đáng yêu.

Hoắc Phi cuối cùng vẫn được như ý nguyện, ở trong mộng, hắn ôm cô vào trong ngực, trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, ngay cả ảnh ngược trong gương cũng hiện ra cảnh tượng mông lung. Cô hãm trong ngực hắn, cả người đều là hương vị của hắn.

Giờ khắc này, hắn là toàn bộ của cô.

Nhưng một đời này, cô lại là độc dược trí mạng của hắn.

Thả, không có thuốc nào chữa được.

Đời này, Hoắc Phi cực kỳ sủng cô. Tô Đường yêu thích làm việc từ thiện, hắn liền đem chín công ty thành lợi nhuận toàn bộ đầu tư quỹ từ thiện.

Tô Đường thích du lịch, hắn liền bỏ công tác bồi cô đi khắp thế giới.

Tới lúc tuổi già, hai người đều thành lão giả tóc trắng xoá, nhưng hắn vẫn nắm tay cô như cũ không buông.

Ngày này, trời trong nắng ấm, hắn lại đột nhiên hỏi: "Bảo bảo, em nói có kiếp sau không?"

Tô Đường đôi mắt thật xinh đẹp, khi tuổi già vẫn đẹp như cũ, cô nhìn phương xa, trong mắt ôn hòa yên lặng: "Có đi."

Hoắc Phi: "Anh nhất định còn có thể tìm được em."

Tô Đường không có trả lời.

Cô nghĩ nếu thực sự có kiếp sau, một đời này làm việc thiện phúc báo, kiếp sau cũng đủ cho hắn an khang hạnh phúc.

[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 100%, tích phân thế giới này giải trừ thành công.]

——————————

Thập Bát Sơn Yêu.

Bai bai Hoắc tổng~~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.