Chương 111. Bạch Thanh Nhan không biết, tại sao mình lại rơi vào nông nỗi này?!
Người Ngọc Dao bị đẩy vào bãi săn, nhất thời còn chưa biết phải đối mặt với cái gì. Nhưng chờ tới khi nhìn thấy trường thương làm từ thân lúa mạch, cỏ lau chế thành cung tiễn, mảnh gỗ chẻ thành đại đao, nhìn những người Lang Nghiệp bộ dáng tươi cười không hề có ý tốt kia, trong nháy mắt đã hiểu toàn bộ.
Phút chốc, người Ngọc Dao kêu khóc tung trời, một mảnh hỗn loạn. Những người Ngọc Dao như ong vỡ tổ, vọt đi tìm đường chạy thoát thân. Binh sĩ áp tải vung lên roi dài, chẳng khác nào xua đuổi súc vật, không đầu không đuôi quất xuống. Nhưng người chung quy cũng không phải súc vật, đối với từng hàng đao thương lóe hàn quang, người Ngọc Dao sao có thể ngoan ngoãn đứng yên chịu chết?
Cuối cùng, người Lang Nghiệp thả chó săn hung tợn ra, đồng thời thả dây thừng. Chó săn này đã hai ngày không được cho ăn giờ phút này cùng hung cực ác, liền hướng về phía người Ngọc Dao mà lao đi!
Phàm là người lùi một bước, chó lại tiến một bước! Người Ngọc Dao gào khóc, lần nữa chạy vào bên trong bãi săn bên trong.
Nhưng người ở phía trước lui bước, người ở phía sau lại không biết phía trước có chó, còn không ngừng chen lên phía trước. Lại có người bị chen ngược giẫm vào chân, nhất thời kêu khóc loạn đến trời.
Bạch Thanh Nhan mặc dù đang chạy ở phía trước, cách xa đám người Lang Nghiệp mấy chục trượng, nhưng thấy tình cảnh này, lòng y nóng như lửa đốt. Tuy đại binh Lang Nghiệp ở ngay phía sau y, song những binh sĩ áp giải người Ngọc Dao lại xen lẫn với người Ngọc Dao cùng một chỗ. Giờ phút này, bọn chúng ta như sóng thần, cười gằn giương trường đao xông lên!
Y mới chạy nửa đường, tên lính Lang Nghiệp có nhiệm vụ áp giải xông vào trước nhất đã hung hăng vung trường đao chém vào đầu vai một lão phụ! Lão phụ nhân kia thống khổ gào thét, lại bị một người Lang Nghiệp nắm chặt búi tóc, cắt lấy hai tai, lại ném qua một bên. Những hung ác này chỉ mới là khởi đầu, còn mười người Lang Nghiệp khác cũng xông vào giữa bên trong đám phụ nữ và trẻ em Ngọc Dao, đại đao vung lên cao, người Ngọc Dao tựa như đám ruồi nhặng kêu khóc chạy tứ tán. Nhưng bốn phía đều có lính gác, bên hàng rào lại buộc chó săn! Bọn chúng sủa loạn lên, nước dãi nhễu ra quanh miệng. Hễ ai lại gần, bọn chúng liền há miệng lớn đớp xuống!
Những người kia thấy miệng chó săn rộng ngoác vội vã lui bước, quay đầu lại. Đồ đao lóe hàn quang lạnh như băng lập tức sáp lại gần. Còn có nơi nào để trốn? Không có chỗ để trốn!
Bạch Thanh Nhan dốc hết toàn lực vọt tới, tim y đau như đao cắt. Từng người từng người này, đều là đồng bào con dân của y! Hiện tại lại thành súc vật mang hình dáng con người, bị xua đuổi đồ sát để người Lang Nghiệp tìm niềm vui!
"Dừng tay! Các ngươi dừng lại... Dừng tay đi!"
Bạch Thanh Nhan một đường lảo đảo, dốc hết toàn lực nhưng vẫn không kịp. Mười mấy tên Lang Nghiệp áp sát đến xông vào đám người Ngọc Dao, chỉ một lát đã thu hoạch không biết bao nhiêu mạng người!
Mắt trông thấy, y liền muốn chạy đến! Nhưng chạy quá gấp, Bạch Thanh Nhan không chú ý đến dưới chân, đột nhiên vấp phải một tảng băng cứng nhô ra trên mặt đất. Y vội vàng không kịp chuẩn bị, ngã nhào xuống tuyết, văng đi thật xa.
Leng keng một tiếng, trọng kiếm bên hông bay ra ngoài, rơi xuống trước mắt y. Trọng kiếm rời vỏ, nửa lưỡi đao lóe hàn quang. Ánh mắt Bạch Thanh Nhan chạm tới quang mang lạnh lẽo này, trong mắt đều là sắc đỏ che trời lấp đất, từng đợt từng đợt máu văng lên, giội xuống, đều từ thân thể đồng bào y trào ra!
"A a a a!"
Nhãn thần Bạch Thanh Nhan lập tức đỏ ngầu. Y một tay nắm chặt bao kiếm, phi thân lên, vọt thẳng vào bên trong đám người Lang Nghiệp. Trọng kiếm trên tay như cối xay thịt được khởi động, nhất thời huyết tương loạn vũ, máu thịt văng tung tóe!
Đám người Lang Nghiệp lúc đầu còn muốn chống trả, nhưng sao có thể là đối thủ của y? Cầm cự được mấy hiệp, liền bị y chém gϊếŧ hơn phân nửa. Còn vài kẻ thấy tình thế không ổn, quay người bỏ chạy, Bạch Thanh Nhan truy sát tận gốc, một kẻ tiếp một kẻ, đuổi theo!
Trong lòng y lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất, nếu như không chém chết đám ác ôn này, con dân của y sẽ không thể an toàn!
Nhưng có thể gϊếŧ hết mười mấy tên Lang Nghiệp, con dân của y thật sự sẽ an toàn sao?! Hay là nói, ngay cả chính y, cũng khó có thể may mắn thoát khỏi?
Bạch Thanh Nhan không rảnh suy nghĩ, y chỉ có thể không ngừng vung kiếm. Bởi vì y biết, chỉ cần chậm một bước, liền có khả năng mắt phải thấy một con dân mất mạng! Y thậm chí không lo quan sát phía sau lưng, hơn vạn người Lang Nghiệp gào thét xông đến, tựa như nước sôi gặp tuyết, trong khoảnh khắc bao phủ toàn bộ Bạch Thanh Nhan cùng với những người Ngọc Dao!
Không thể! Không thể dừng lại! Một khi dừng lại, bọn chúng sẽ gϊếŧ sạch chúng ta!
Trong đầu Bạch Thanh Nhan cái gì cũng không có, chỉ có ý nghĩ này không ngừng xoay vần. Y phảng phất như đã mất đi lý trí, cái gì cũng không lo nổi, chỉ biết không ngừng vung kiếm!
Mới gϊếŧ chết một tên Lang Nghiệp, cứu một vị phu nhân. Ngẩng đầu một cái, lại nhìn thấy một tên Lang Nghiệp khác mặt cười dữ tợn, giơ đại đao lên cao, chém xuống một hài đồng! "Đang" một tiếng, Bạch Thanh Nhan một bước lao lên, vung kiếm chặn lại đại đao kia. Song đối phương không chỉ có một người, một tên Lang Nghiệp khác tranh thủ thời cơ đánh lén, lưỡi kiếm liền hướng cánh tay y chém xuống!
Nhưng Bạch Thanh Nhan lại như không cảm nhận được, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm tên Lang Nghiệp ở phía đối diện. Hai cánh tay y dùng sức, từng bước một đem đại đao trong tay kẻ kia nâng lên, cuối cùng trực tiếp áp chế trở về. Cùng lúc lưỡi kiếm của tên đánh lén đang trảm tiến cánh tay y, y bật người nhảy lên, dồn ngàn quân lực bổ xuống! Một đao chém xuống, tên Lang Nghiệp lập tức bị bổ thành hai khúc!
Lúc này, y mới nghiêng đao, đem tên đánh lén đánh văng ra! Bởi y không tránh không né, lưỡi kiếm đó đã lưu lại trên người y một vết thương sâu đến nửa thước. Nhưng y chẳng buồn nhìn, trực tiếp đem mũi đao đâm ngập lồng ngực tên Lang Nghiệp kia!
Thời khắc này, Bạch Thanh Nhan không có chiến thuật, không có quay người, càng không có lùi bước! Y chỉ có tiến công, không ngừng tiến công, bởi vì chỉ có tiến công mới có thể ngăn chặn lại thế tiến của người Lang Nghiệp, mới có thể từ trong hiểm cảnh cứu được từng mạng đồng bào.
Bạch Thanh Nhan một lần lại một lần bảo hộ những người Ngọc Dao dưới thân mình, nhưng căn bản không lo được bảo hộ chính mình. Rất nhanh, quanh thân y đều là những vết thương chồng chéo thật sâu, y lại như không hề biết đau. Y chỉ biết, y nhất định phải nhanh, nhanh hơn nữa, bằng không, liền phải nhìn thấy toàn bộ con dân của mình, chết ngay trước mắt!
Đột nhiên cảm thấy hoa mắt, y lảo đảo, vô thức đem trọng kiếm chống xuống đất mới miễn cưỡng ổn định cơ thể. Trong tai ong ong, trước mắt mờ mịt, y không biết mình đã giao chiến bao lâu, chẳng lẽ đây chính là cực hạn của y?
"Đám nhãi nhép Ngọc Dao trốn đi đâu hết rồi!"
Ai? Là ai đang nói?
Bạch Thanh Nhan ngẩng đầu, thấy một tên Lang Nghiệp giơ đại đao đầy máu, đuổi theo sau lưng một thiếu nữ! Thiếu nữ kia che lấy cánh tay, từ bên trong vết thương hở máu không ngừng tuôn ra. Nàng nước mắt giàn giụa, kêu khóc chạy trốn, lại dẫm phải vạt váy, ngã lăn xuống đất. Tên Lang Nghiệp kia hưng phấn cười lớn, đại đao vung lên!
Bạch Thanh Nhan lao đến, nâng kiếm đón tiếp lấy, đánh văng gã ra! Nhưng cơ hồ bởi y đã mất đi khí lực, một trận trời đất quay cuồng. Lại chẳng biết tại sao, thanh âm bên người đều phóng đại gấp trăm lần, tiếng con dân kêu thảm đan xen một chỗ, khắp nơi đều là tình cảnh thê thảm của đồng bào trước khi chết. Bạch Thanh Nhan lại lảo đảo, y chỉ nhớ rõ, mình nhất định phải chiến đấu, không thể ngừng một phút...
Vừa nhấc mắt, y lại đột nhiên sửng sốt.
Y mới bởi lửa giận công tâm, không thể quan sát toàn bộ bãi săn. Lúc này, người Lang Nghiệp và người Ngọc Dao đã hoàn toàn trộn lẫn lại, hơn vạn binh Lang Nghiệp, người người dũng mạnh, mấy chục nơi đều cùng lúc tiến hành đồ sát! Nên đến chỗ nào? Gϊếŧ bằng cách nào mới có thể gϊếŧ sạch được?
Bằng sức mạnh của một người, liệu có thể cứu được bao nhiêu tính mạng?
Toàn thân Bạch Thanh Nhan hàng chục vết thương, đều đang chảy máu. Chẳng cần đến một lát, y đại khái sẽ mất máu thoát lực, chết trong trận hỗn chiến.
Nhưng Bạch Thanh Nhan lại giống như không ý thức được. Cơ thể không ngừng chảy máu, vậy mà y lại không hề cảm thấy đau. Nơi nơi thảm trạng, y lại không thể phân thân. Không thể! So với việc thâm tâm y muốn rách toạc, đau đớn trên cơ thể, nào có đáng là gì?!
Vị trí Bạch Thanh Nhan, cách khán đài của Hoàng đế vô cùng xa. Nhưng y lấy lực lượng một người đối kháng mấy trăm tên Lang Nghiệp, động tĩnh náo loạn quá lớn, rốt cuộc khiến Hoàng đế chú ý.
"Kỷ ái khanh, nơi đó là xảy ra chuyện gì? Nhìn xa xa ngược lại thập phần náo nhiệt." Nhiễm Dật hứng thú gọi Kỷ Ninh tới, "Ngươi thay trẫm nhìn qua một chút."
"Vâng, Bệ hạ."
Kỷ Ninh từ lúc trở lại chỗ ngồi tâm đã chẳng còn ở chỗ này, căn bản không liếc nhìn phía dưới đài lấy một cái. Lúc này hắn đứng lên, đưa mắt nhìn, hai mắt đột nhiên mở lớn.
... Mặc dù trên bãi săn toàn người là người, cách xa như vậy căn bản không thấy rõ bộ dáng, nhưng phía trung tâm trận bạo động kia, thân ảnh cầm trường kiếm chém gϊếŧ...
Kiếm pháp này! Hắn tuyệt sẽ không nhận lầm, là Ngọc Dao kiếm pháp của Bạch Thanh Nhan!
Bạch Thanh Nhan ở đây?
Không thể nào... Không thể!
Hắn rõ ràng đã giấu người kia trong xe ngựa... Y hẳn phải đang ở nơi an toàn đó chờ mình quay lại. Đến tối muộn, liền có thể trở về gặp y mà!
Làm sao y có thể ở đây?
Nhưng trong lòng phủ nhận thế nào đi chẳng nữa, lại không át được cảnh tượng trước mắt. Nếu không phải là Bạch Thanh Nhan, còn ai có thể thi triển Ngọc Dao kiếm pháp đến mức tinh diệu như thế này, lấy một chống trăm mà vẫn không hề rơi vào thế hạ phong?!
Kỷ Ninh triệt để hoảng loạn. Hắn biết trong bãi săn, người Ngọc Dao một mạng tính một mạng, nhất định là phải chết! Coi như Bạch Thanh Nhan kiếm pháp vô song, nhưng y không có nội công, sao có thể địch lại mấy vạn thủ hạ người Lang Nghiệp?
Trước mắt bao người, mình phải làm thế nào mới có thể bảo vệ tính mạng Bạch Thanh Nhan?
Kỷ Ninh tay chân lạnh lẽo, nhất thời muốn vỡ tung. Hắn thậm chí còn chưa phục mệnh Hoàng đế, đã trực tiếp từ trên đài cao nhảy xuống, đoạt lấy một con ngựa của cấp dưới, phi như bay!
"Kỷ Tướng quân này cũng quá vô lễ rồi! Còn không đợi Bệ hạ ân chuẩn đã tự ý hành sự?"
Sau lưng Hoàng đế, một hoạn quan căm giận bất bình nói. Nhưng trên mặt Hoàng đế lại không mảy may vương chút không vui. Y mỉm cười, lộ ra dáng vẻ mấy phần cân nhắc.
Bên người Bạch Thanh Nhan, một tên Lang Nghiệp còn sống cũng không có. Người Ngọc Dao ở chung quanh cũng tự động tập trung lại phía sau y. Sau một trận choáng váng, có thể tiếp tục chống đỡ lâu như vậy, lại có thể cứu nhiều người, gϊếŧ nhiều người như vậy, ngay đến chính y cũng không nghĩ tới.
Trên người y chồng chất thêm vô số thương tích. Toàn thân giống như được vớt ra từ trong vũng máu, khắp nơi đều đỏ thẫm, gương mặt lại trắng bệch, một chút huyết sắc cũng không có.
Y hoàn toàn tỉnh táo lại. Máu nóng dồn lên não cuối cùng cũng tan đi, y có thể nhìn một chút toàn bộ ngọn nguồn hiện trạng.
Y rốt cuộc phát hiện, mình không cứu được tất cả mọi người.
Đối diện là hàng ngàn binh lính Lang Nghiệp, phía sau là hơn trăm con dân đang run rẩy co cụm. Phía xa, đồ sát vẫn tiếp tục như cũ.
Bạch Thanh Nhan mờ mịt nhìn bốn phía. Một ý niệm đột ngột đánh úp trong lòng y:
Không phải y không cứu được tất cả mọi người, mà căn bản là bất luận kẻ nào cũng không cứu được!
Ý niệm này khiến Bạch Thanh Nhan cảm thấy lạnh. Vừa buốt giá, lại vừa tuyệt vọng.
Đúng vậy! Khắp nơi đều là người Lang Nghiệp! Y lại chỉ có một mình, ngay cả kiếm của y, không phải cũng đã gãy sao?
Y có cái gì? Y cái gì cũng không có! Thanh kiếm của Ngọc Dao Võ thần đã gãy! Công lực của y cũng đã trao cho người...
Tại sao y lại rơi vào nông nỗi này?
Bạch Thanh Nhan vậy mà sinh ra mấy phần sỉ nhục. Cái này... Đều là do y vô dụng, là do y không có cách nào bảo hộ con dân...
Nhưng công lực của y lại ở đâu? Cho ai?
Bạch Thanh Nhan lảo đảo. Mê man, lung lay sắp đổ, y nhất thời lại nghĩ không ra...