Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Thi đấu sắp bắt đầu rồi, tôi đi chuẩn bị."
Kỳ Nguyệt nói xong liền đi ngay.
Trần Cảnh hơi sửng sốt, anh ta không ngờ Kỳ Nguyệt nói đi là đi ngay, không lưu luyến chút nào.
Chẳng lẽ thái độ vừa rồi của anh ta quá lạnh nhạt, làm con gái nhà người ta đau lòng rồi?
Trần Cảnh nghĩ thầm: Đối phương dù sao cũng là chị Kỳ Trăn, dù muốn từ chối đối phương cũng không nên làm quan hệ cả hai căng thẳng như vậy.
Vì thế, thấy bộ dáng "không dám nói chuyện cùng mình" của Kỳ Nguyệt, Trần Cảnh chủ động bắt chuyện: "Đúng rồi, cộng sự của em là ai? Tìm được người chưa?"
"Ừ, tìm được rồi." Kỳ Nguyệt gật đầu rồi định bước tiếp.
Thấy Kỳ Nguyệt nói xong lại muốn đi, giọng điệu của Trần Cảnh càng mềm hơn, gọi cô lại: "Khoan đã, Kỳ Nguyệt, anh thấy sắc mặt em không tốt lắm, lát nữa phải thi đấu nên khẩn trương sao?"
Kỳ Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: "Không khẩn trương."
Cô tham gia quá nhiều lần rồi, một trận so tài vườn trường thì có gì mà khẩn trương chứ.
Trần Cảnh chỉ nghĩ đối phương mạnh miệng, lại ra vẻ thân mật nói: "Anh hiểu, dù sao cũng lâu rồi em không lên sân thi đấu mà, lại cùng trận với Kỳ Trăn, khẩn trương là điều khó tránh khỏi!"
Kỳ Nguyệt: "..."
Cô không khẩn trương thật mà...
Kỳ Nguyệt không định cùng người này nói nhiều để tránh lại gây hiểu lầm gì đó.
"Xin lỗi, tôi thật sự không khẩn trưởng, tôi cảm thấy anh nên an ủi Kỳ Trăn thì tốt hơn." Nói xong câu này, Kỳ Nguyệt không cho anh ta cơ hội nói chuyện tiếp, lập tức xoay người rời đi.
Câu của Kỳ Nguyệt là lời nói thật, nhưng rơi vào tai Trần Cảnh lại trở thành cô ghen ghét Kỳ Trăn, cùng Kỳ Trăn tranh giành tình cảm.
Kỳ Nguyệt vừa rời đi không lâu, gia đình Kỳ Trăn và Trần gia cũng đến.
Kỳ Trăn nhìn thoáng qua bóng lưng của Kỳ Nguyệt, rồi chuyển tầm mắt về phía Trần Cảnh, hỏi: "Trần Cảnh, người vừa nói chuyện cùng anh là chị đúng không?"
Trần Cảnh nghe vậy thì hơi khẩn trương, nhưng đáy mắt vẫn có chút đắc ý, anh ta vội giải thích: "Trăn Trăn, em đừng hiểu lầm, vừa rồi bọn anh tình cờ gặp nhau thôi. Anh đang gọi điện thoại thì Kỳ Nguyệt đột nhiên gọi anh, anh không tiện phớt lờ người ta nên mới nói vài câu..."
Trên tình huống thực tế, Kỳ Nguyệt chỉ hỏi hai vấn đề liên quan đến Cố Hoài, mặt khác đều là Trần Cảnh bắt chuyện.
Vu Thục Hoa nghe thế thì sắc mặt hơi khó coi, bà ta ghé vào tai Kỳ Vạn Lý: "Ông còn nói tôi đa tâm, xem đi, Nguyệt Nguyệt thật sự coi trọng Trần Cảnh!"
Kỳ Vạn Lý cũng có chút khó xử: "Sớm biết thì tôi đã gọi Nguyệt Nguyệt ăn cơm khi khác."
Vu Thục Hoa đen mặt: "Ai ngờ nó sẽ coi trọng Trần Cảnh đâu! Lúc trước tôi giới thiệu đối tượng cho nó, nó sống chết không muốn. Bây giờ biết rõ tôi giới thiệu Trần Cảnh cho Trăn Trăn, nó lại chủ động trêu chọc, một hai đòi tranh giành đàn ông với em gái, tôi biết nói sao với Trần gia đây..."
Kỳ Vạn Lý thở dài: "Được rồii, chúng ta tìm cơ hội nói với Nguyệt Nguyệt là được."
...
Phía bên kia, Kỳ Nguyệt cố sức xốc lại tinh thần, đi tìm nam sinh kia và giáo sư Lý.
Ai ngờ lúc đến nơi chỉ thấy một mình giáo sư Lý.
"Chào thầy Lý!"
"Bạn học Kỳ Nguyệt tới rồi, tới đây tới đây!" Giáo sư Lý nhiệt tình vẫy tay, dường như sợ Kỳ Nguyệt chạy mất.
"Tuyển thủ nam vẫn chưa tới sao ạ?" Kỳ Nguyệt nhìn trái nhìn phải.
Giáo sư Lý nghe vậy thì hơi lúng túng: "Khụ, ngại quá bạn học Kỳ Nguyệt, thầy vừa định nói cùng em, vị bạn học nam hai này cũng đột nhiên có việc không tới được..."
"Ặc..." Kỳ Nguyệt hơi câm nín.
Giáo sư Lý lập tức nói tiếp: "Nhưng em cứ yên tâm, em ấy đã đề cử một người rất lợi hại, lát nữa sẽ tới."
Nghe đến đó Kỳ Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra.
Hiện giờ cô đã mặc kệ đối phương là người nào, có trình độ gì, có thể thuận lợi lên sân thì cô đã cảm ơn trời đất rồi...