Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Cộng sự gì đó không quan trọng! Chỉ cần Nguyệt bảo ngược chết Kỳ Trăn kia là được!" Tô Tiểu Đường mở miệng.
"Với tớ mà nói, thắng thua không quan trọng, quan trọng là... Nguyệt bảo, vừa rồi cậu đẹp trai quá đi mất! Tớ muốn gả cho cậu quá!" Tống Thu Thu hưng phấn nhào qua chỗ Kỳ Nguyệt.
Tô Tiểu Đường gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy đúng vậy, vừa rồi Nguyệt bảo siêu ngầu luôn á!"
Kỳ Nguyệt bật cười lắc đầu: "Được rồi, đưa tớ số của thầy Lý đi! Tớ nói với thầy ấy việc đăng kí!"
"Tớ có lưu số đây!" Tống Thu Thu vội móc di động ra, báo một dãy số.
Tô Tiểu Đường mở miệng: "Đúng rồi Nguyệt bảo, cậu tiện thể hỏi thăm cộng sự của cậu đi, hỏi xem người ấy có trình độ thế nào!"
Kỳ Nguyệt gật đầu, sau đó gọi cho giáo sư Lý.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
Kỳ Nguyệt trực tiếp giải thích cho ông ấy về việc mình muốn tham gia, giáo sư Lý trầm ngâm: "Bạn học, em chắc chưa? Đây là thi bắn súng ngắn chuyên nghiệp, không phải mấy trò như CS hay game trên di động mà các em thường chơi. Cần phải đạt tiêu chuẩn vận động viên mới được tham gia, không phải ai cũng có thể lên sân đấu."
Thời gian gấp rút, người biết bắn súng lại hiếm, giảng viên tìm người tương đối gian nan. Cho dù có nhiều người chơi nghiệp dư đăng kí, nhưng đều không đạt yêu cầu dự thi. Nên khi nhận được cuộc gọi của Kỳ Nguyệt, tuy rằng vui mừng, nhưng ông cũng sợ toi công.
Kỳ Nguyệt trả lời: "Thưa thầy, chắc em phù hợp với tiêu chuẩn ạ."
Giáo sư Lý: "Đạt tới tiêu chuẩn vận động viên cấp 3 sao?"
Kỳ Nguyệt: "Vâng ạ."
Tống Thu Thu đắc ý nói thầm: "Đương nhiên Nguyệt bảo nhà chúng ta đạt tới rồi!"
Tô Tiểu Đường thấp giọng hỏi: "Vận động viên cấp ba hình như là cấp thấp nhất đúng không? Cao nhất là cấp 1 hả? Hình như Tề Thư Hàng là vận động viên cấp 1!"
Tống Thu Thu nhướng mày: "Cấp 1 không phải cấp cao nhất, cấp của Nguyệt bảo cao hơn Tề Thư Hàng nhiều, không cùng một cấp bậc..."
Giáo sư Lý nghe vậy thì hơi kinh ngạc, bởi vì con gái biết chơi súng ngắn rất hiếm: "Nếu là vận động viên chuyên nghiệp, vậy vì sao lần này em không tham gia thi đấu?"
Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng, chỉ đành viện một cái cớ: "Thưa thầy, em đã đăng kí thi chạy ba nghìn mét, bị trùng thời gian. Hơn nữa đã lâu rồi em chưa bắn..."
Giáo sư Lý tỏ vẻ đã hiểu, vội động viên cô: "Không sao không sao, lâu rồi chưa bắn cũng không sao, vốn dĩ em vào để thế chỗ, có thể hỗ trợ đã tốt lắm rồi, trường không yêu cầu em đạt thứ hạng gì, em không cần phải tạo áp lực cho mình. Dù sao ngày mai cũng có người của đội tuyển quốc gia lên sân thi đấu, chúng ta chỉ cần tham gia cho có thôi..."
"Vâng, em cảm ơn thầy ạ." Kỳ Nguyệt hỏi một câu, "Đúng rồi, thầy, đã tìm được nam sinh thế vào chưa ạ?"
Giáo sư Lý thở dài: "Vẫn chưa, thời gian gấp quá, thầy vẫn đang tìm, có thể tìm được em thầy đã thấy may mắn lắm rồi. Nhưng em cứ yên tâm, thầy đã nhờ ban chỉ đạo hỏi rồi, ngay cả phần khó khăn nhất là nữ sinh cũng đã tìm được, bên nam sinh chắc không thành vấn đề."
Sau khi cúp máy, Kỳ Nguyệt mở miệng: "Giáo sư Lý nói bên nam sinh vẫn chưa tìm được người."
Tô Tiểu Đường vắt óc tìm những người mình biết: "Biết bắn súng, hình như chúng ta chỉ quen Tề Thư Hàng thôi. Đúng rồi, Giang Lãng và Lăng Phong thì sao? Lần trước các cậu cùng chơi bắn súng với nhau rồi mà?"
Khóe miệng Tống Thu Thu hơi co quắp: "Hai người họ còn không bằng tớ. Cậu quên biệt hiệu của bọn tớ rồi à?"
Tống Thu Thu bật cười:"Phụt... Đúng rồi! Giang Lãng là hai điểm, cậu và Lăng Phong thì năm điểm, đại thần không điểm!"