[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 117: Mọi thứ đều có khả năng




Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Giang Lãng cảm thấy buồn cười: "Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày à! Cậu cảm thấy có thể sao?"

Tống Thu Thu cố gắng đấu lý: "Sao lại không thể! Mọi thứ đều có khả năng xảy ra!"

Giang Lãng chọt vào lưng Cố Hoài: "Này Cố Hoài! Cậu còn không mau phá vỡ trí tưởng tượng ngu dốt của người phụ nữ này đi!"

Đương sự - Kỳ Nguyệt ngồi bên cạnh cũng nghe không nổi nữa, kéo kéo tay áo Tống Thu Thu: "Được rồi Thu Thu, sao hai cậu lại cãi nhau rồi! Cho dù cãi nhau, cậu cũng phải chọn lý do nào hợp lý chứ..."

Thật ra Tống Thu Thu cũng rất chột dạ, chỉ là lời đã nói ra khỏi miệng, nào có lý phải chịu thua!

Dẫu không có lý đến đâu cũng phải chiến đấu đến cùng!

Đương sự - Cố Hoài lại không có phản ứng gì, nghe vậy thì hơi nghiêng đầu nhìn Giang Lãng, không thèm để ý, nói: "Cậu biết nguyên lý bất định Heisenberg và thuyết hỗn loạn không?"

Giang Lãng khó hiểu: "Là... thứ gì? Thứ đồ chơi gì thế?"

Đại khái Cố Hoài cũng trông mong cậu ta biết, trực tiếp nói: "Có nghĩa là, cả thế giới vi mô và thế giới vĩ mô đều không có tính xác định. Cho nên, bạn học Tống nói không sai, người ngu dốt là cậu."

Đoạn đầu Cố Hoài nói thì Giang Lãng không nghe hiểu chữ nào, nhưng câu cuối thì cậu ta hiểu, cậu ta giận đến mức tức xì khói: "Đệch! Cố Hoài! Sao cậu cứ giúp người ngoài nói chuyện thế!"

Tống Thu Thu cảm thấy lúc này trên đầu Cố Hoài được mạ một tầng kim quang, đắc ý cười lớn: "Ha ha ha... Vẫn là đại thần sáng suốt hiểu lý lẽ! Nghe chưa! Mọi thứ đều có khả năng! Còn nữa! Nếu đại thần và Nguyệt bảo nhà tôi ở bên nhau thật, cậu mới là người ngoài, tôi là bên nhà ngoại của Nguyệt bảo đó!"

Giang Lãng nhất thời mất hứng: "Sao tôi lại là người ngoài? Cho dù bọn họ ở bên nhau, tôi cũng là nhà ngoại của Cố Hoài!"

Tống Thu Thu liếc cậu ta: "Cậu? Cậu cùng lắm là người độc thân thôi!"

Giang Lãng sụp đổ: "Oh shit! Cái miệng nhà cậu sao lại thâm độc thế! Có độc thân hay không cũng không cần cậu quan tâm! Đều là cẩu độc thân lưu lạc chân trời như nhau, cần gì phải đâm chọt nhau như vậy!"

Kỳ Nguyệt nghe đến xấu hổ, chỉ hận không thể moi ra ba căn phòng để tách bọn họ ra, sao mà cãi càng ngày càng hăng thế, gì mà cô và Cố Hoài ở bên nhau?

Ngay cả Giang Lãng cũng bị Tống Thu Thu làm lệch lạc rồi...

Kỳ Nguyệt thật sự nghe không nổi nữa, ho nhẹ một tiếng, kéo Tống Thu Thu: "Được rồi được rồi, đủ rồi, hai điểm bị cậu chọc tức chết rồi. Cậu ấy dù gì cũng là bạn cùng phòng của Cố Hoài, cậu coi như nể mặt Cố Hoài đi."

Lúc này Tô Tiểu Đường cũng lên tiếng nhắc nhở: "Đừng ồn đừng ồn nữa, giảng viên tới rồi!"

Vẫn may, chuông vào học vang lên cắt đứt cuộc cãi vã của hai người, tạm thời kết thúc chiến tranh.

Cửa phòng học, vị giáo sư già ôm sách tiến vào, phản ứng đầu tiên của ông ấy là lui về sau một bước để nhìn số phòng, biểu cảm như thể đang nghĩ mình đi nhầm lớp.

Ngày thường môn học này chỉ có mười mấy, thậm chí có lúc chỉ được vài sinh viên đi học. Lúc này hai phần ba lớp đã có sinh viên ngồi, còn không ngừng có người tiến vào.

Sau khi xác định không nhầm, vị giáo sư già mới tiến vào lớp.

Ông ấy đặt trà và sách xuống bàn, đôi mắt sau tròng kính hơi nheo lại, chần chừ nhìn sinh viên dưới giảng đường: "Sao hôm nay có nhiều bạn học đến đây vậy? Cuối cùng đã phát hiện mị lực của cơ học lượng tử rồi sao?"

"Đúng vậy! Thầy ạ!" Mọi người trăm miệng một lời.

Vị giáo sư già nghe vậy thì vui mừng sâu sắc, chỉ là hơi kì quái, sao phần lớn sinh viên bên dưới đều là nữ sinh thế kia?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.