[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 88: + 89




Edit by Thanh tỷ

Chương 88: Dị năng hệ kim

Uông Nhiên tràn đầy ác ý, gã ta nhìn bọn Tần Nhất như đang đợi xem trò vui, trong lòng tràn đầy mong đợi vào vở kịch sắp diễn ra.

Dương Hạo có chút lúng túng, anh ta muốn quát Uông Nhiên, bảo gã ta không nên nói bậy bạ, nhưng trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.

Uông Nhiên thức tỉnh dị năng hệ kim, bây giờ lá gan đã lớn, căn bản không thèm coi người đội trưởng là anh ta ra gì.

Anh ta có thể cảm giác được gã khinh thường mình, cùng nhận ra ý muốn thay thế vị trí đội trưởng của anh của gã ta. Nhưng bây giờ Dương Hạo căn bản không thể đuổi gã ta đi, đây chính là một người có dị năng, anh ta không thể để cho gã gia nhập vào đội ngũ khác.

Cũng may gã ta chỉ mới vừa thức tỉnh dị năng, ở nhiều phương diện còn cần anh ta đích thân hướng dẫn. Với lại...Dương Hạo âm thầm nhìn nữ sinh vẫn luôn cúi đầu đứng ở đằng kia, Uông Nhiên coi trọng người nọ, đây đối với anh ta mà nói vẫn có thể coi là có biện pháp giữ chân gã.

Nhưng Dương Hạo lại không nghĩ tới, có vài người chính là bạch nhãn lang. Nó một mực ẩn núp chỉ vì đợi thời cơ thích hợp, sau đó liền cho con mồi một kích trí mạng.

Triệu Nhã nghe không được, Tần Nhất chính là nam sinh trong lòng cô ta, là người cô ta thích, làm sao có thể để cho Uông Nhiên cái tên nhà quê đó khi dễ như vậy.

Cô ta đứng dậy, tức giận bất bình nhìn Uông Nhiên: "Sao anh có thể nguyền rủa người ta mau chết chứ? Đầu óc anh có phải hỏng rồi hay không? Uông đại ca, tôi không ngờ anh lại là người như vậy đấy."

Uông Nhiên dừng lại, khinh thường nhìn Triệu Nhã: "Hừ, tôi nói là sự thật, cô nhìn dáng vẻ trắng bệch không có sức sống của cậu ta mà xem, không phải là sắp chết sao. Cũng đúng, cô động xuân tâm với anh, đương nhiên là không muốn cậu ta chết nhanh rồi. Chỉ là ánh mắt thật chẳng ra làm sao, không phải gương mặt dễ nhìn thôi sao, cũng không biết dạng người như vậy sống trên đời thì có ích gì."

Triệu Nhã bị Uông Nhiên nói huỵch toẹt ra mặt lúc trắng lúc đỏ. Cô ta không nghĩ tới Uông Nhiên sẽ ở ngay trước mặt mọi người nói thẳng ra tâm tư của mình. Cô ta có chút ngượng ngùng ngước mắt nhìn Tần Nhất một cái.

Hạ Thái thấy Tần Nhất bị người ta nói thành như vậy nhưng đám người Vân Hoán tựa hồ không có ý định muốn phản bác, trong lòng cô ta cảm thấy không chừng đám Vân Hoán thật sự định bỏ rơi Tần Nhất.

Cô ta vốn đã không thích thiếu niên lớn lên xinh đẹp này, trong lòng đang âm thầm vui sướng. Lại nhìn hai gò má ửng đỏ của Triệu Nhã, trong lòng bĩu môi xem thường.

Triệu Nhã thật sự là không có ánh mắt, lại thích mặt hàng như này. Thiếu niên này ngoại trừ khuôn mặt đẹp một chút, thực lực mạnh một chút, cũng không có ưu điểm gì khác.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt với thân thể gầy yếu kia, sợ là đúng như lời Uông Nhiên nói, sống không được bao lâu nữa. Quả nhiên vẫn là ánh mắt cô ta tốt nhất, chọn một cái liền chọn trúng người tốt nhất.

"Nhã Nhã, Uông đại ca cũng không có ác ý, thiếu niên này thật sự nhìn liền biết đang bị bệnh. Với lại, Uông đại ca cũng là vì tốt cho em, em còn nhỏ, có vài thứ không phải bề ngoài đẹp, có tình yêu là được." Hạ Thái khuyên Triệu Nhã, nhìn giống như một người chị tri kỷ đang vì Triệu Nhã mà lo lắng vậy.

Trương Lệ nhìn không nổi hành động của Hạ Thái, cô cau mày, có chút không đồng ý nói: "Hạ Thái, chị đừng nói nữa, chị nghĩ như thế nào chúng tôi quản không nổi, nhưng chị đừng có đem suy nghĩ của chính mình truyền bá cho người khác."

Cô không tin thiếu niên tốt đẹp trước mắt sẽ không sống lâu trên đời như trong lời Hạ Thái và Uông Nhiên nói, thiếu niên ôn nhu sạch sẽ như thế sẽ không rơi vào bất hạnh, đây là trực giác của cô.

Triệu Nhã bình thường luôn xem thường Trương Lệ, nhưng bây giờ khó có được đứng cùng cô ấy trên một chiến tuyến. Đối với Hạ Thái, cô ta bây giờ giả bộ cũng không muốn giả bộ, lạnh lùng nhìn Hạ Thái nói: "Không nhọc chị bận tâm đến tôi, chuyện của tôi tôi tự biết làm thế nào."

Chương 89: Độc miệng

Cô còn không biết chút tâm tư nhỏ trong lòng Hạ Thái sao, vừa ý đội trưởng đội người ta, muốn cuộc sống sau này trải qua được tốt hơn, Triệu Nhã ghét nhất sự giả dối của Hạ Thái.

Bình thường cũng không có gì, nhưng bây giờ động đến trên người nam thần trong lòng cô ta, chính là không được.

Hạ Thái bị Triệu Nhã từ chối ý tốt, sắc mặt có chút khó coi, nhưng nghĩ tới Vân Hoán vẫn còn ở nơi này, cô ta chịu đựng không có phát tác lửa giận, ngược lại tiếp tục khuyên Triệu Nhã.

"Nhã Nhã, chị là vì tốt cho em, sao em lại không hiểu chị thế. Cậu ta sinh bệnh, nếu không chữa trị hết sẽ liên lụy đến người khác. Nếu là chị, chị đã sớm một người yên lặng rời đi." Hạ Thái có chút ủy khuất nhìn Triệu Nhã.

Triệu Nhã trực tiếp cùng Hạ Thái xé rách da mặt, lạnh lùng nhìn Hạ Thái: "Tôi không cần ý tốt của chị, cám ơn."

Dương Hạo nhìn sắc mặt đám người Vân Hoán càng ngày càng đen, anh ta mở miệng quát Hạ Thái: "Hạ Thái, đừng nói nữa."

Sau đó quay lại nhìn về phía Uông Nhiên, khí chất nho nhã đột nhiên thay đổi, lộ ra mấy phần nghiêm túc: "Còn có cậu nữa Uông Nhiên, đừng có ăn nói lung tung."

Rốt cuộc Dương Hạo vẫn là đội trưởng, ở trong đội có uy tín nhất định, anh ta đã lên tiếng như vậy, Hạ Thái cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ là có chút điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Vân Hoán.

Tần Nhất mắt lạnh nhìn màn kịch trước mặt, hỏa diễm trong mắt đang không ngừng tiêu tan, thay vào đó là băng giá cuồn cuộn, khí thế quanh thân đột nhiên trở nên sắc bén nguy hiểm.

Cô chỉ cảm thấy tâm tình mình bây giờ thật sự không tốt, có một con ruồi cứ một mực ở bên tai cô lớn tiếng kêu, cực kỳ đáng ghét.

"Nếu anh cảm thấy tôi vô dụng như vậy, vậy anh tới đánh với tôi một trận đi."

Tần Nhất cảm thấy bây giờ chỉ có đánh một trận mới có thể bình phục được tâm tình cô hiện giờ, người kêu Uông Nhiên này vừa vặn tìm tới cửa, không đánh gã ta thì đánh ai bây giờ.

Uông Nhiên giống như nghe được chuyện cười, ha ha cười lớn, thậm chí còn khoa trương ôm bụng: "Cậu muốn đánh nhau với tôi? Với cái thân thể nhỏ bé ốm yếu của cậu, sợ là không chịu được hai đấm của tôi."

Trong mắt Uông Nhiên không hề che giấu sự khinh thường của gã, con gà yếu này, gã chỉ cần một tay là có thể ngược chết cậu ta.

Đám người Lâm Thanh nghe được lời Uông Nhiên nói, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, mặt đầy đồng tình nhìn về phía Uông Nhiên. Con hàng này cũng không phải là mặt trắng nhỏ trông thì ngon mà không còn dùng được, sự hung tàn mạnh mẽ của con hàng này bọn họ đã được chứng kiến tận mắt rồi.

Nói thật, bọn họ có chút hoài nghi, không biết lão Đại nhà mình có thể áp đảo được con hàng này xuống không.

Tần Nhất khinh thường hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Tôi có thể đánh thắng được anh hay không, đánh mới biết. Nhưng rốt cuộc anh có đánh hay không, dông dài lề mề như thế, không phải là chưa đánh đã sợ thua chứ? Trông anh cao to như vậy, không nghĩ tới cũng chỉ là thùng rỗng. Làm sao, tôi thế này mà anh cũng không dám lên, vậy nói gì đến đánh Zombie, không bằng trực tiếp để cho Zombie ăn đi."

Nhóm người Lâm Thanh trợn mắt há hốc mồm, bọn họ chưa từng thấy Tần Nhất nói chuyện độc miệng như vậy. Cậu với lão Đại là cùng một loại người, thanh lãnh ít nói, chỉ có ở trước mặt người quen mới có thể nói nhiều một chút.

Hóa ra con hàng này lúc tâm tình không tốt cũng sẽ nhiều lời. Mặc dù độc miệng một chút, nhưng bọn Lâm Thanh tự cho đó là thuộc tính mới của Tần Nhất.

Sau khi Uông Nhiên nghe hết lời Tần Nhất nói thì nổi giận, đôi mắt gã ta đỏ bừng, trợn mắt nhìn Tần Nhất: "Mày nói cái gì, mày nói tao sợ mày? Nếu mày đã muốn tìm đánh, vậy tao thành toàn cho mày."

Tần Nhất không kiên nhẫn khoát khoát tay: "Nhanh lên nhanh lên, đừng nói nhảm nhiều như thế."

Lửa giận trong lòng Uông Nhiên hừng hực bốc lên, vung nắm đấm xông tới. Ở trong mắt gã ta, Tần Nhất tay nhỏ chân nhỏ, gã chỉ cần tung mấy đấm là có thể giải quyết xong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.