Edit by Thanh tỷ
Chương 58: Ngốc
Nhóm người Tần Nhất dửng dưng đứng ở bên cạnh, Tần Nhất phóng ra kỹ năng thay đổi hơi thở trên người nhóm Vân Hoán, làm cho Zombie tưởng rằng bọn họ là đồng loại.
Quả nhiên, một đám Zombie kêu ô ô, mặt mũi dữ tợn nhào về phía mẹ con Hoàng Thúy.
Hoàng Thúy đang mắng vô cùng sảng khoái, lúc này mới kịp phản ứng lại.Trông thấy một đám Zombie đang tiến lại gần chỗ mình, bắp chân run lẩy bẩy, không thể di chuyển được.
Con trai Giang Cảnh của Hoàng Thúy trực tiếp oa oa khóc lớn trong ngực bà ta, rước thêm mấy con Zombie nữa tới.
Hoàng Thúy trợn tròn mắt, bà ta thật không ngờ nhóm Tần Nhất lại không có tình người như thế, cứ trơ mắt nhìn bà ta và con trai chết.
Ngửi được mùi thối nồng nặc trên người Zombie, Hoàng Thúy mới bắt đầu sợ thật. Bà ta nhìn về phía người đàn ông trung niên trong góc tường, cũng chính là chồng bà ta Giang Hà, hô: "Đại Hà, Đại Hà mau tới cứu tôi."
Đáp lại lời bà ta là một mảnh yên tĩnh.
Hoàng Thúy rốt cuộc cũng cảm thấy tuyệt vọng, bà ta thật không ngờ bản thân chỉ là muốn đi theo đám người kia tiến vào nhặt chút đồ mà thôi, nhưng cuối cùng lại bị Zombie ăn tươi.
Thật ra thì Hoàng Thúy không đơn thuần chỉ muốn theo vào kiếm chác chút đồ, bà ta nhìn thấy vũ lực của đám thanh thiếu niên này rất tốt, có thể gϊếŧ được Zombie, hơn nữa còn có xe, trong lòng liền nổi lên ý nghĩ xấu.
Bà ta nghĩ đám người kia tuổi nhỏ như vậy, rất dễ dàng bị lừa. Mục đích bà ta bám theo không chỉ là hôi của, quan trọng hơn chính là tiếp cận đám người kia, sau đó từ từ tìm ra nhược điểm rồi khống chế bọn họ trong lòng bàn tay mình.
Nhưng bà ta không nghĩ tới, không chỉ không bắt thóp được đám người kia, ngược lại còn phải bỏ mạng.
Ngay lúc Hoàng Thúy cho rằng mình chắc chắn phải chết thì bà ta cảm thấy có nước mùi tanh hôi phun lên mặt.
Mở mắt ra, một cái đầu Zombie thất khiếu chảy máu ở ngay trước mặt, con ngươi vẩn đục đang nhìn chòng chọc vào bà ta, Hoàng Thúy lập tức cảm giác được quần của mình ướt.
Tần Nhất đang giải quyết Zombie, đột nhiên ngửi thấy một mùi nhức mũi.
Nhìn về phía Hoàng Thúy đang ngây người mới biết, người này bị dọa đái ra quần rồi.
Chuyện này khiến cho Tần Nhất chợt nhớ tới một người, Hạ Thái.
Hạ Thái đang ở trong cửa hàng bán đồ nội y đột nhiên hắt hơi một cái, cô ta xoa xoa mũi, tự lẩm bẩm: "Ai đang nhớ mình vậy, chẳng lẽ là..."
Con ngươi Hạ Thái trở nên nhộn nhạo, bên trong là một mảnh xuân sắc. Thật muốn chìm đắm vào trong đôi mắt đào hoa mê người của người nọ, nghĩ đến đây trái tim của cô ta không nhịn được đập nhanh hơn.
Cô ta khẽ cắn môi, nhịn xuống xấu hổ trong lòng, vươn cánh tay lấy mấy món nội ý hấp dẫn gợi cảm trong cửa hàng nhanh chóng cất vào ba lô sau lưng.
Lại nói bên này, sau khi nhóm người Tần Nhất giải quyết xong toàn bộ Zombie trong siêu thị, Hoàng Thúy vẫn chưa hoàn hồn, chắc bị dọa cho ngốc rồi, đứa bé kia thì ngất đi trong lòng bà ta.
Vân Hoán nhìn cũng chưa từng nhìn Hoàng Thúy, mím đôi môi mỏng có chút tái nhợt, đi ra ngoài.
Tần Nhất cảm giác được tâm trạng của anh không tốt, khí lạnh quanh người đủ để đông cứng người khác.
Lâm Thanh cười lạnh nói với người đàn ông trung niên còn trốn góc tường: "Mang vợ con đi đi, đừng có xuất hiện ở trước mặt chúng tôi."
Người đàn ông trung niên tên Giang Hà run cầm cập đi ra, ôm lấy con trai đã ngất đi trong ngực Hoàng Thúy, sau đó khẽ đẩy người vợ đang ngơ ra: "A Thúy, chúng ta đi thôi."
Hoàng Thúy tuy choáng váng nhưng vẫn nhận ra giọng của chồng, bà ta ngây ngốc theo chồng rời đi.
Giang Hà thở dài một hơi, hắn biết vợ mình từ giờ về sau liền hỏng rồi, nhưng hắn không thể trách mắng những người này, cũng không dám nói gì.
Sau khi Giang Hà đi, Lâm Thanh lau lau máu đen trên mặt, tràn đầy cảm thán: "Rốt cuộc lão đại vẫn hạ thủ lưu tình, nếu là ngày xưa bà ta không chết cũng tàn, làm sao giống bây giờ chỉ như vậy là xong."
Chương 59: Cấm kỵ của Vân Hoán
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mặc Hòa trở nên u ám, mặt con nít dễ thương lúc này rất dọa người: "Người đàn bà đó nên chết, tôi đi chém chết bà ta, người làm cho lão đại không vui đều phải chết."
Lâm Bạch ngăn Sở Mặc Hòa lại, khuôn mặt ôn nhuận lúc này rất nghiêm túc: "Sở Hòa không được làm bừa, cậu bình tĩnh một chút cho tôi."
Tần Nhất liếc mắt, thật không ngờ Lâm Bạch ngày thường ôn nhuận như ngọc cũng sẽ có một mặt nghiêm túc như vậy.
Lâm Bạch làm mặt lạnh thì quỷ súc Sở Mặc Hòa cũng không dám đụng vào điểm mấu chốt.
Đỗ Nguyên đói đến mức bụng cồn cào cũng ngậm miệng, không hó hé gì.
Lâm Thanh thở dài một hơi, quay đầu lại liền thấy dáng vẻ nghi hoặc của Tần Nhất mới đột nhiên nhớ ra, cô vẫn chưa biết những chuyện liên quan đến mấy người bọn họ.
Cân nhắc nhiều lần trong lòng, Lâm Thanh vẫn mở miệng nói cho Tần Nhất nghe, anh cảm thấy lão đại cũng sẽ đồng ý.
"Thất Thất, cậu mới gia nhập nên không biết, lão đại ghét nhất kẻ nào mắng cha mẹ mình. Đừng nói mắng, ngay cả nghị luận cũng không được."
"Thật ra lão đại còn có một đứa em trai tên là Tiểu Hiên, một nhà bốn người bọn họ vô cùng hạnh phúc. Tình cảm của lão đại và Tiểu Hiên rất tốt, lão đại vô cùng thương yêu cậu ấy."
"Nhưng có một ngày, có người bắt cóc Tiểu Hiên tống tiền, khi đó tiểu Hiên mới ba tuổi. Bọn bắt cóc nói để cho một mình mẹ lão đại đi vào giao tiền chuộc. Lão đại khi đó cùng lắm mới chỉ tám tuổi, khi đó vẫn rất đơn thuần, len lén đi theo mẹ mình, kết quả lão đại bị bọn chúng phát hiện. Bọn bắt cóc đó không chỉ gϊếŧ con tin, còn muốn gϊếŧ lão đại và mẹ lão đại."
"Sau đó, tuy lão đại còn sống nhưng mẹ lão đại lại vì bảo vệ anh ấy mà bị bọn bắt cóc làm nhục đến chết, Tiểu Hiên cũng chết."
"Tình cảm của mẹ và cha lão đại vô cùng tốt, sau khi biết được mẹ lão đại chết, không lâu sau liền tự sát đi theo."
"Ài, mấy năm nay lão đại vẫn luôn một mực tự trách, cho rằng chính anh ấy đã hại chết người thân của mình, cũng bởi vì nguyên nhân này mà cha mẹ đã trở thành cấm kỵ trong lòng lão đại."
Sau khi Tần Nhất nghe xong thì trầm mặc, trong một đêm mất đi tất cả người thân, khi đó anh vẫn còn nhỏ như vậy, không biết phải kiên trì thế nào mới có thể sống tiếp.
Tuy cô cũng bị Tần gia vứt bỏ, nhưng Tần Miễn vẫn cấp cho cô tiền sinh hoạt, vật chất cũng không thiếu.
Lâm Thanh thấy Tần Nhất không nói lời nào, còn tưởng rằng Tần Nhất bị hành động vừa rồi của lão đại dọa, mở miệng dò hỏi: "Thất Thất, cậu sẽ không cảm thấy lão đại quá đáng chứ, sẽ không cảm thấy chúng tôi độc ác chứ?"
Trong giọng nói của Lâm Thanh xen lẫn sự khẩn trương mà anh hề phát giác ra.
Tần Nhất lắc đầu: "Tôi không cảm thấy mọi người làm sai, nếu như là tôi, tôi sẽ làm càng triệt để hơn so với mọi người."
Rồng có vảy ngược, chạm vào chết ngay.
Mỗi người đều có ranh giới cuối cùng của mình mà người và việc không thể đụng vào.
Đừng nói Vân Hoán, Tần Nhất cô cũng có. Nếu như người phụ nữ vừa rồi mà dám mắng bà ngoại cô, cô thật sự sẽ ra tay càng hung ác càng quyết tuyệt hơn so với Vân Hoán.
Vân Hoán còn lưu lại cho bà ta một mạng, là cô cô sẽ không để cho người phụ nữ đó có đường sống mà rời khỏi đây.
Có lẽ có người cảm thấy làm như vậy quá tàn nhẫn, người ta chẳng qua chỉ là mắng ngươi một câu, ngươi liền muốn lấy mạng của người đó, nhưng Tần Nhất lại cảm thấy hành vi như vậy rất chính xác.
Người chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, cô cũng mặc kệ ánh mắt của người đời, chỉ làm điều mình cho là đúng. Hơn nữa, Tần Nhất cô chính là muốn sống sao cho tự do tự tại.
Lại nói, những chuyện tương tự ở tận thế xảy ra rất phổ biến. Tận thế không thiếu nhất chính là mạng người, thứ khiến cho người ta khinh thường nhất cũng chính là pháp luật trước đây và luân lý đạo đức.
Tần Nhất có thể hiểu được bọn họ khiến trong lòng Lâm Thanh thở phào nhẹ nhõm. Cũng đúng, Thất Thất có thể đi chung đường với bọn họ thì làm sao có thể ghét bỏ bọn họ đây.