Edit by Thanh tỷ
Chương 394: Đến thành phố Z
"Cho nên, vì để thể hiện rõ thành ý của Hồ Ly anh, những tinh hạch và thú hạch này liền nhờ anh tự tay chuẩn bị." Tần Nhất nói xong, lôi kéo tay Vân Hoán đi đến phòng bếp.
Mọi người khó có được khi tụ tập chung một chỗ, nhất định phải làm một bữa tiệc lớn.
Lâm Thanh bị lưu lại vẻ mặt mộng bức, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó quay đầu nhìn Lâm Bạch một bên: "Đại Bạch, ý của Nhất Nhất chắc không phải như cái anh đang nghĩ đâu nhỉ?"
Lâm Bạch vô lương cười nói, mặt mày ôn nhuận không khác Lâm Thanh bao nhiêu. Chân dài nâng lên, trong mắt hồ ly chứa ý cười: "Em trai thân yêu, chính là như em đang nghĩ đó. Nhớ kỹ, nhất định phải tự tay chuẩn bị nha."
Lâm Thanh liếc xéo Lâm Bạch một cái, thế nhưng vừa nghĩ tới số lượng tinh hạch và thú hạch khổng lồ kia, Lâm Thanh khóc không ra nước mắt. Tại sao, tại sao người xui xẻo luôn luôn là anh ta?
Trần Á Bình vuốt ve bụng của mình, trong lòng mặc niệm, hy vọng con trai nhà mình về sau sẽ không ngốc như cha nó.
Trong phòng bếp, mặc dù Tần Nhất muốn tới hỗ trợ, nhưng lại bị Vân Hoán nhấc đặt lên bàn. Sau khi mở một hộp sữa bò đưa cho Tần Nhất, Vân Hoán kéo tay áo lên, lộ ra cổ tay hữu lực.
Vân Hoán lưu loát thái thịt làm đồ ăn, tất cả đều đâu vào đấy. Tần Nhất nghiêng đầu, cắn cắn ống hút nhìn Vân Hoán, đều nói đàn ông khi làm việc là đẹp trai nhất, lời này quả thật không hề giả.
Từ tân thủ đến lão luyện phòng bếp, từ không phân biệt được đường và muối đến thành thục tự nhiên có thứ tự. Đủ thấy được người đàn ông này hạ bao nhiêu quyết tâm, dốc bao nhiêu công sức, chỉ vì anh không thích cô ăn đồ ăn người khác làm.
Quả nhiên là bá đạo không nói lý, ăn dấm vô cớ. Tần Nhất rủ mí mắt, trong mắt phượng là nhu tình lăn tăn, tuy bá đạo không nói lý nhưng lại làm cô cảm thấy vô cùng ngọt.
"Thất Thất." Vân Hoán chợt lên tiếng: "Ngày đó, sau khi em rời đi, tinh thần của Sở Hòa không tốt lắm. Căn cứ Z có một bác sĩ tâm lý nổi tiếng, A Nguyên dẫn Sở Hòa đến đó."
Vân Hoán buông con dao trong tay xuống, rửa tay lau sạch, sau đó đi đến trước mặt Tần Nhất, khẽ nâng cằm cô lên, Vân Hoán cúi đầu, hai trán chạm nhau: "Thất Thất, anh chỉ là..."
"Em biết, anh không cần nói." Tần Nhất lên tiếng đánh gãy lời Vân Hoán.
Cô biết Vân Hoán là vì suy nghĩ đến tâm tình của cô. Năm đó bởi vì Sở Sở, quan hệ giữa cô và Sở Mặc Hòa càng ngày càng xa cách. Anh sợ sau khi cô biết Sở Mặc Hòa không bình thường, sẽ nghĩ đến Sở Sở, rồi lại nghĩ tới cảnh ngộ của mình.
Đối với Sở Mặc Hòa, Tần Nhất không hận. Bởi vì Sở Sở là chị của anh ta, anh ta hướng về người thân của mình, không có gì là sai. Nếu là cô, cô cũng sẽ như vậy.
Thế nhưng, lý giải thì lý giải, nhưng Tần Nhất sẽ không tha thứ. Cô nghĩ, quan hệ giữa cô và Sở Mặc Hòa nên dừng ở ngưỡng bạn bè bình thường, không còn là đồng bạn thân thiết như xưa.
Thật ra, trong tiểu đội Vân Hoán, người lúc trước cô chân chính coi như anh em đồng bạn, chỉ có Vân Hoán luôn đối tốt với cô và Đỗ Nguyên một mực tín nhiệm cô.
Vân Hoán biết tính Tần Nhất quật cường, cũng biết cô mẫn cảm, cho nên anh sẽ không buộc cô và Sở Mặc Hòa phải hòa hảo. Vân Hoán hôn lên khóe miệng Tần Nhất, đút cho cô một quả cà chua bi: "Ngoan, ngồi cẩn thận. Hôm nay làm sườn kho em thích ăn nhất, được không?"
Tần Nhất nhẹ gật đầu, đề tài này cứ vậy cho qua.
"Vân Hoán, em muốn đi một chuyến đến căn cứ Z." Tần Nhất uống một ngụm sữa bò, chậm rãi nói.
"Đi gặp người Tần gia?" Vân Hoán đại khái cũng đoán được suy nghĩ của Tần Nhất. Giữa người Tần gia và tiểu gia hỏa có bế tắc, bất luận tha thứ hay không tha thứ, trong lòng tiểu gia hỏa cũng sẽ không dễ chịu.
"Ừm." Tần Nhất gật đầu, chuyện giữa cô và người Tần gia cũng nên có cái kết, sau đó cô mới có thể an tâm đi lịch luyện, rồi tìm tiến sĩ Lâm.
Chương 395: Anh sẽ ở bên em
"Em nghĩ thế nào?" Vân Hoán hỏi.
Anh không quan tâm người Tần gia, chỉ cần tiểu gia hỏa vui là được. Bất luận lựa chọn cuối cùng của cô là gì, anh đều sát cánh bên cô.
Tần Nhất nhún vai: "Em không biết nữa, đi tới đâu hay tới đó."
Cô thật sự chưa nghĩ ra, tha thứ cho người Tần gia ư? Cô không muốn. Nhưng không tha thứ thì sao, cô lại chưa nghĩ tới.
Tốc độ Vân Hoán rất nhanh, không đến một tiếng đã có một bàn tiệc.
Trên bàn cơm, khó lúc có được bầu không khí ấm áp. Sau khi ăn no, Tần Nhất gọi Tần Hàn Vũ ra ngoài, cô muốn nói chuyện riêng.
Nhìn người đàn ông thân sĩ, phong độ nhẹ nhàng trước mắt, trong lòng Tần Nhất có hơi hoảng hốt. Mười năm trước, anh cũng ôn nhuận như thế, là thế gia thiếu gia, thân sĩ ưu nhã. Cô còn nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, lúc đó cô vẫn còn là một cô bé con, không hiểu cái gì gọi là kinh diễm, nhưng trong lòng lại không nhịn được mừng thầm. Thật tốt, thiếu niên đẹp trai đó chính là anh trai cô.
Thế nhưng, người anh trai cô thích nhất này lại tìm người bắt cóc cô. Trong kho hàng đen như vậy lạnh như vậy, cô còn nhớ rõ mình khóc đến cuống họng đều khàn, cầu xin đám người kia buông tha cô, thế nhưng không ai đáp ứng cô.
"Bảo Bảo, em tìm anh có chuyện gì không?" Tần Hàn Vũ ôn nhu nhìn thiếu niên trước mắt, khóe miệng không nhịn được giương lên. Giọng anh ta và Vân Hoán tuy đều là giọng trầm thấp nhưng vẫn có chỗ khác biệt. Giọng Tần Hàn Vũ rất thanh nhuận, ôn hòa, phảng phất muốn khiến người nghe chết đuối trong sự ôn nhu thân sĩ của anh.
Tần Hàn Vũ rất kích động, anh không nghĩ tới Tần Nhất sẽ chủ động nói chuyện với anh. Kỳ thật hiện tại anh đã không còn muốn cầu xin cô tha thứ cho mình, chính xác hơn mà nói là không muốn khiến cô khó xử.
Anh thấy được xoắn xuýt dưới đáy mắt Tần Nhất, cũng biết mình trước đó quá cưỡng cầu. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ, nếu như anh là Bảo Bảo, anh cũng không làm ra được lựa chọn.
Cho nên tự anh đã làm ra lựa chọn, yên lặng bảo vệ cô, biết cô bình an hạnh phúc là tốt lắm rồi.
"Tôi muốn cùng anh đi một chuyến đến Tần gia." Tần Nhất nhìn thẳng Tần Hàn Vũ, ánh mắt nhàn nhạt không gợn sóng.
Tần Hàn Vũ hơi ngẩn ra, lập tức lại khôi phục lại: "Được, lúc nào xuất phát?"
Anh không muốn hỏi tại sao, chỉ cần là Bảo Bảo muốn, anh đều sẽ đáp ứng.
Tần Nhất mấp máy cánh môi, mắt phượng xinh đẹp giống hệt Tần Hàn Vũ: "Ngày mai, ngày mai liền xuất phát."
Sau khi Tần Nhất và Tần Hàn Vũ nói rõ xong, quay người rời đi, lúc đi tới cửa, Vân Hoán đang ở nơi đó chờ cô.
Tần Nhất bỗng nhiên thấy mũi ê ẩm, cô không phải là người cảm tính, thế nhưng giờ khắc này, cô không hiểu sao lại muốn khóc.
Trên đời này luôn có một người hiểu bạn nhất, không cần lời nói, nhưng lại có thể chính xác biết được tâm tình của bạn.
Vân Hoán kéo tay Tần Nhất, bàn tay to bọc lấy bàn tay nhỏ, rất chặt, như muốn nói với cô, anh sẽ luôn ở bên.
Tần Nhất nhìn người phía trước, ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng đáy mắt mơ hồ lấp lánh ánh lệ: "Em biết anh ta đối xử với em rất tốt, bọn họ đều sẽ đối xử tốt với em. Chuyện này cũng không thể trách bọn họ, bọn họ cũng là người vô tội. Thế nhưng, Vân Hoán, em thật sự không làm được việc tha thứ cho bọn họ."
Vân Hoán xoa đầu Tần Nhất, lôi kéo cô đi về phòng: "Anh biết, cho nên Thất Thất, cứ làm theo con tim em muốn là được. Bất luận như thế nào, anh đều sẽ ở bên em."
Tần Nhất nhìn Vân Hoán một cái thật sâu, cô khẽ lay cánh tay Vân Hoán, mắt phượng nóng rực: "Chỉ mong anh sẽ không làm em thất vọng."
Vân Hoán cười khẽ: "Thời gian sẽ chứng minh tất cả, Nữ vương đại nhân của anh."
Ngày thứ hai, Tần Nhất và Vân Hoán đi theo Tần Hàn Vũ tới thành phố Z, cho dù đám người Trần Á Bình rất không nỡ, nhưng vẫn phải nói lời chia tay với Tần Nhất.