[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 130: [Giới giải trí] Lão đại thật soái (60)




Ở vị diện trước.

Tốt xấu gì thì cũng còn có một đám người xấu.

Còn lần này.

Chỉ có một người.

Nếu cứ để ký chủ chơi đùa.

Chắc chắn sau ba phút hắn ta sẽ bị tàn phế.

Nam Nhiễm bĩu môi: "Không tính."

Không có dạ minh châu ở đây thật tốt.

Tiểu Hắc Long thấy một màn trước mặt, nghi ngờ: [ký chủ, cô muốn tha cho hắn sao?]

Nam Nhiễm suy nghĩ một lát.

Bỗng nhiên mở miệng.

"Hắn hại chết nhiều người như vậy, để hắn chịu một chút đau khổ, có phải rất công bằng với những người chết đó không?"

Trong thời gian ngắn Tiểu Hắc Long không tìm được từ nào để phản bác: [hình như cũng có lý.]

Nam Nhiễm: "Có phải hiện tại ta đang vì dân trừ hại không?"

[đúng...]

"Để hắn ở ngoài nhất định hắn sẽ hại càng nhiều người hơn, vậy ta xử lý hắn như thế nào cũng được đúng không?"

[lời này tuy đúng nhưng...]

Thời điểm Tiểu Hắc Long còn đang do dự.

Ký chủ của nó đã một cước đạp thẳng vào mặt Tô Tử Trác.

Còn không ngừng dùng chân miết qua miết lại.

Tô Tử Trác bị đau, kêu lớn.

Mà lúc này sự chú ý của Nam Nhiễm đều rơi vào người của Tô Tử Trác.

Nhìn cánh tay kia đi, một chút vết thương cũng không có.

Chứng minh mấy tin đồn cắt cổ tay ở trên mạng.

Đều là giả.

Bất quá.

Rất nhanh thôi nó sẽ trở thành sự thật.

Nam Nhiễm cầm cục đá bên cạnh lên.

Đập thẳng vào cổ tay Tô Tử Trác.

"A!!!"

Miệng Tô Tử Trác phát ra tiếng rên thống khổ.

Cả mặt đều là máu.

Hai mắt mở lớn.

Cặp mắt kia nhìn chằm chằm Nam Nhiễm giống như đang thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Hắn thở hồng hộc: "Mày... mày..."

Bỗng nhiên biểu cảm trên mặt hắn thay đổi, vô cùng hung ác, cắn chặt răng: "Mày tự tìm chết."

Dứt lời liền ôm chặt chân Nam Nhiễm.

Há miệng, muốn cắn một cái.

Đáng tiếc.

Còn chưa cắn được.

Đã bị Nam Nhiễm dùng một cục đá đánh hôn mê.

Ngay lúc cô định kéo hắn đứng dậy.

Thì tiếng còi cảnh sáng vang lên từ xa.

Xe cảnh sát càng ngày càng đến gần.

Nam Nhiễm che lỗ tai mình lại.

Nhìn về phía trước.

Chỉ thấy, đi đầu là một chiếc xe thương vụ màu đen.

Xe thương vụ dừng lại.

Một người từ trên xe bước xuống.

Sau đó.

Một đám vệ sĩ áo đen chạy ra, trong chốc lát vây chặt người kia lại.

Bảo vệ người kia vô cùng cẩn thận.

Bộ dáng rất chuyên nghiệp, không thể tìm ra sơ hở.

Nguyễn Mặc lãnh đạm, vẻ mặt không chút cảm xúc.

Hai mày hơi nhíu.

Nhanh chóng đi đến trước mặt Nam Nhiễm.

Ôm chặt cô vào lòng.

"Thật tốt, em không bị sao cả."

Ninh Dã ngồi trong xe: "..."

Người anh em, anh không thấy cái tên cả người đầy máu bị Nam Nhiễm dẫm dưới chân sao?

Cô ấy không những không bị sao.

Mà còn có thể đánh tên biến thái kia suýt chết.

Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm bình tĩnh nhìn Nguyễn Mặc một lúc lâu.

Sau đó nghiêng đầu.

Chùi tay vào quần áo trên người vệ sĩ đang đứng bên cạnh.

Rồi mới ôm chặt dạ minh châu.

Trong miệng lẩm bẩm: "Lúc này hẳn anh phải nằm trên giường mới đúng? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Đang nói.

Thì cảnh sát chạy tới.

Phong tỏa toàn bộ khu vực này lại.

Sau khi biết rõ mọi chuyện.

Biết Nam Nhiễm vì phòng vệ mới đánh Tô Tử Trác thành ra như vậy.

Liền mang theo một đám người chạy đến cảm ơn Nam Nhiễm.

"Đồng chí Nam Nhiễm, xin cho phép chúng tôi thể hiện sự biết ơn của mình đối với cô. Trừ gian diệt ác, cô chính là tấm gương tốt khiến người khác phải noi theo!"

Ninh Dã đứng bên cạnh, hai chân đang dựa vào xe mềm nhũn.

Dựa vào hành động của Nam Nhiễm.

Lời này rất hợp với cô.

Nhưng.

Nhớ lại thời điểm lúc cô ra tay.

Cả người Ninh Dã liền run rẩy.

Nam Nhiễm bị hành động của mấy viên cảnh sát làm cho ngây người.

Rất lâu sau.

Mới nghiêm túc gật đầu.

"Ừ. Đúng vậy. Tôi là tấm gương tốt. Mọi người cần phải noi theo."

Vị bạn học này thản nhiên tiếp thu những lời cảnh sát nói.

Một chút bất an cũng không có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.