(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 143: Bắt đầu!




Editor: Shmily

---------------------

"Người phụ trách chia bài là ai? Hắn chơi như vậy cũng không có ai phát hiện?" Hạ Thập Thất hỏi.

"Em hỏi rồi, tần suất hắn thắng cũng không cao cho nên người phụ trách sòng bạc cũng không để ý. Lại nói, tiền hắn thắng được ở dưới đại sảnh còn được tính là nhiều, chứ lên lầu hai cũng không đáng giá cho lắm." Đường Đậu Đậu trả lời.

Hạ Thập Thất nhìn người đàn ông ngồi đối diện Tịch Đình Ngự, mày nhíu lại, cũng không nói gì nữa.

Ngay cả hắn có lợi hại thế nào đi nữa thì loại trò chơi như Bách Gia Lạc này vẫn là phải xem vận kí, nào có cái gì vạn vô nhất thất* chứ.

*Vạn vô nhất thất: Tuyệt không sai lầm.

"Bắt đầu đi." Người đàn ông giương mắt nhìn về phía Tịch Đình Ngự, tay phải vuốt cằm, chậm rãi nói.

Tịch Đình Ngự phủi phủi khói thuốc lá dính trên tay đi, không nhanh không chậm phun ra một vòng khói từ trong miệng, ánh mắt nguy hiểm nhìn xuyên qua sương khói lượn lờ trong không khí, chiếu thẳng tới người đàn ông ngồi đối diện.

Người đàn ông kia nhìn qua cũng không phải loại người đứng đắn gì, khóe miệng hắn câu lấy một nụ cười quỷ dị, lấy một loại thái độ không ai bì nổi giằng co cùng Tịch Đình Ngự.

Bên mắt phải của hắn có một vết sẹo nhạt, không được rõ ràng cho lắm.

Bầu không khí an tĩnh bên trong phòng lại bởi vì hai người đàn ông này đọ khí chất là càng trở nên đình trệ.

Tịch Đình Ngự khí định thần nhàn hút thuốc, giơ tay, ý bảo bài có thể bắt đầu chia rồi.

Ông chủ Lục với Trần Tương ngồi cùng một bàn cũng gật đầu, tỏ vẻ có thể bắt đầu.

"Đã sớm nghe qua đại danh của Ngự thiếu, không nghĩ tới thế nhưng lại có thể thấy anh ở nơi này." Người đàn ông trẻ tuổi kia cười ngả ngớn, "Thật nhìn không ra, Ngự thiếu cũng thích chơi mấy thứ này a."

Tịch Đình Ngự dập tắt tàn thuốc, ánh mắt sâu thẳm nhàn nhạt quét qua hắn ra: "Bồi em gái của bạn gái mình chơi trò gia đình mà thôi, chưa nói tới thích hay không."

Không nghĩ tới lại nghe được câu trả lời như vậy, người đàn ông nhịn không được cười: "Đánh cược lớn như vậy, Ngự thiếu lại nói là đang chơi đồ hàng. Không hổ là đương gia gia chủ của Tịch gia!"

"Ngự thiếu là ai cơ chứ? Thua trăm vạn thì với ngài ấy cũng chỉ là con số nhỏ mà thôi." Trần Tương lên tiếng, rất có thâm ý liếc mắt nhìn Hạ Thập Thất cùng Đường Đậu Đậu phía sau Tịch Đình Ngự, "Huống chi, sòng bạc này là của bạn gái Ngự thiếu. Chúng ta sao có thể thắng được, nhìn dáng vẻ kia đi..."

"Trần tiểu thư xinh đẹp ưu tú như vậy, vận may tự nhiên cũng sẽ tốt theo. Chính là muốn thua cũng không nhất định sẽ thua được." Hạ Thập Thất nói xong liền nghiêng người dựa vào vai Tịch Đình Ngự, cười cười châm một điếu thuốc, nhẹ hút một ngụm.

"Miệng ngọt như vậy, trách không được Ngự thiếu lại chọn cô trong hàng vạn người. Tiểu nha đầu này nha, tôi thích cô rồi đấy." Trần Tương dùng tay cuốn lấy một lọn tóc, cười ha ha, cái nhẫn đính kim cương to bằng trứng bồ câu trên tay bị ánh đèn rọi xuống, lóe sáng đến hoa mắt.

Hạ Thập Thất cười cười, bảo Đường Đậu Đậu đưa cho cô tiền đặt cược, đặt ở trên bàn, cược Tịch Đình Ngự thắng.

Tiếp theo, ngón tay thon dài của cô gõ một cái, "Bắt đầu!"

Giọng nói vừa rơi xuống, người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng cùng âu phục màu đen lập tức chia bài, sau đó dùng một cái gậy thủy tinh trong suốt đẩy đến trước mặt từng người một.

Tịch Đình Ngự cùng người đàn ông đối diện cầm lấy bài của mình, biểu tình đạm mạc, hoàn toàn không giống như là đang cầm mấy chục vạn đi cược bài, trấn định lại vô cùng tự nhiên.

Đại khái là khí thế của Tịch Đình Ngự quá lớn nên ông chủ Lục cùng Trần Tương ở bên cạnh sợ sẽ lan tới chính mình nên chỉ cười trừ, tỏ vẻ ván này mình không tham dự, xem một chút rồi lại nói.

Trong phòng an tĩnh tới mức không có một thanh âm dư thừa.

Người đàn ông kia nhìn qua cũng không để ý tới thắng thua lắm, chọn lựa một trăm vạn trên bàn ném tới trung gian.

Thấy thế, Tịch Đình Ngự cũng cầm cái thẻ duy nhất trong tay ném ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.