(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 177: Mở cửa




Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Dung Chiêu chỉ lôi kéo Vu Hoan, mắt lạnh nhìn Sở Vân Cẩm bị vây công.

Vu Hoan nóng nảy, nếu Sở Vân Cẩm chết ở đây, nàng muốn đi vào Tù Linh Cốc chân chính có khả năng thời gian sẽ bị kéo dài vô tận, đó không phải là điều nàng muốn thấy.

"Nàng ta không thể chết được." Vu Hoan muốn tránh ra khỏi trói buộc của Dung Chiêu, nhưng lại bị hắn nắm càng chặt.

Vu Hoan nổi giận, trực tiếp bổ Thiên Khuyết Kiếm đến: "Buông ra."

Có phải con hàng này điên rồi không, ngươi không đi còn không cho ông đi!

Dung Chiêu tùy ý để Thiên Khuyết Kiếm xuyên qua thân thể mình như xuyên qua không khí, ánh mắt hơi lạnh nhìn Vu Hoan: "Ngươi muốn đi đến đó như vậy?"

Tim Vu Hoan tạm dừng một nhịp sau đó mãnh liệt nhảy lên, nàng rũ mi mắt: "Đúng, ta muốn đi! Tất cả chuyện ta làm đều là vì đến đó." Trong giọng nói lộ ra một cảm xúc Dung Chiêu không hiểu.

Đôi tay vẫn luôn nắm mình đột nhiên buông ra, Vu Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng mà người bên cạnh đã biến mất.

Vu Hoan không biết Dung Chiêu dùng cách gì xua đuổi những con sinh vật kia, chỉ nhìn thấy hắn làm một cái thủ thế kỳ quái, sau đó những sinh vật kia liền chậm rãi quấn lại trên rạn san hô, khôi phục bình tĩnh.

Dung Chiêu ném Sở Vân Cẩm vào trong kết giới, không nói một lời quay đầu nhìn nơi xa.

Vu Hoan im lặng, trong lòng lại suy nghĩ không biết con hàng này lại làm loạn cái gì.

"Đã chết chưa?" Vu Hoan nhìn Sở Vân Cẩm ngã ngồi trên đất, cả người chật vật.

Trên người Sở Vân Cẩm còn nhỏ nước, ngay cả linh lực hong khô cơ thể cũng không có sức, nghe thấy giọng nói của Vu Hoan, trong lòng nổi lên cơn thịnh nộ, trong mắt đẹp bò đầy oán độc: "Ngươi cũng chưa chết thì làm sao ta chết được."

"Ha... ta bảo đảm ngươi sẽ chết trước ta, không tin chúng ta đánh cược đi!" Vu Hoan nghiêng nghiêng đầu, cười như không cười nhìn chăm chú Sở Vân Cẩm đang cúi đầu.

Ai muốn đánh cược với ngươi, đồ điên!

Trong lòng Sở Vân Cẩm thầm mắng vài tiếng, không nói tiếp, mà chậm rãi điều tức hơi thở.

Vu Hoan tự nói trong chốc lát, Sở Vân Cẩm không đáp trả lại nàng, nàng cũng không còn hứng thú nữa.

Ba người đi qua rạn san hô, liền nhìn thấy một cánh cửa đá, một cánh cửa đá rất bình thường.

Bình thường đến độ Vu Hoan hoài nghi có phải nàng đi nhầm rồi hay không.

Rà soát lại tấm bản đồ trong đầu hết lần này đến lần khác, tuyến đường trong bản đồ xác thật là ở sau cánh cửa này, Vu Hoan mới không thể không tin.

Sở Vân Cẩm híp mắt, đánh giá cẩn thận cánh cửa đá, nữ nhân này lao lực tâm tư, chính là vì đến đây?

Bên trong cửa đá này có cái gì?

Lúc tiến vào Tù Linh Cốc, bọn họ cũng là từ một cánh cửa đá, cái này không phải thông đi ra ngoài chứ?

Vu Hoan đứng ở trước cửa đá, xoay hai vòng, bỗng nhiên chỉ vào Sở Vân Cẩm, vô cùng thuần thục sai bảo: "Mở cửa!"

Sở Vân Cẩm: "..." Ta làm gì biết mở thế nào?

Ngưoi xác định không phải lấy ta làm vật hy sinh chứ?

Vu Hoan thấy Sở Vân Cẩm bất động, trực tiếp tiến lên lôi kéo Sở Vân Cẩm, ấn nàng ta vào trên cửa đá: "Mau ở cửa!"

Sở Vân Cẩm đẩy Vu Hoan ra, trên mặt có chút vặn vẹo: "Bách Lý Vu Hoan, ta không phải nô lệ của ngươi, đừng sai bảo ta làm việc!" Mấu chốt là nàng ta căn bản không biết mở cánh cửa này thế nào!

Bách Lý Vu Hoan muốn nàng ta mở cửa, chắc chắn không phải đẩy cửa ra là được, nhất định phải có điều kiện gì đó đặc biệt.

"Đừng hung dữ như vậy mà!" Vu Hoan nhún vai, lui về sau mấy bước, giương giương cằm: "Cửa này chỉ có mình ngươi có thể mở."

Sở Vân Cẩm: "..." Cảm tình dọc đường đi không giết ta, còn muốn bảo vệ mạng sống của ta, chính là vì cái này?

Vậy ta...

Có phải nắm giữ quyền chủ động rồi không?

Bách Lý Vu Hoan hao hết tâm tư muốn vào cánh cửa này, bên trong chắc chắn có thứ tốt, đợi ta đoạt lấy đồ vật bên trong thì xem Bách Lý Vu Hoan ngươi còn có thể kiêu ngạo thế nào!

Càng nghĩ Sở Vân Cẩm càng hưng phấn, cũng không thèm quan tâm Vu Hoan đang nói cái gì, trực tiếp duỗi tay đẩy cửa đá.

Nhưng cửa đá một chút cũng không nhúc nhích.

Quả nhiên không thể trực tiếp đẩy ra.

Linh lực... không được!

"Dùng máu thử xem!" Vu Hoan ở bên cạnh ra chủ ý.

Sở Vân Cẩm liếc nhìn Vu Hoan, nhưng vẫn cắt ngón tay, để máu tươi tích lên cửa đá.

Một giọt...

Hai giọt...

Ba giọt...

Hoàn toàn không có hiệu quả!

Khi Sở Vân Cẩm muốn thu hồi tay lại, bên cạnh đổ nhiên có một bàn tay khác vươn ra bắt lấy cổ tay nàng ta, trên tay một trận đau đớn, máu tươi như nước chảy trào ra, chảy hết lên cánh cửa đá.

Sở Vân Cẩm ngạc nhiên, sau đó mới nhìn người lôi kéo tay của mình, trong mắt di động tia si mê, ngay cả sườn mặt thôi cũng đẹp trai như vậy.

Đau đớn trên bàn tay lôi kéo suy nghĩ của Sở Vân Cẩm về, vừa rồi là nam nhân này không chút do dự nào vẽ một vết cắt thật lớn trên tay nàng ta!

Đối mặt với mỹ nhân như hoa như ngọc nàng ta đây, sao hắn có thể ra tay được!

Dung Chiêu thấy cũng đã tàm tạm, bình tĩnh buông Sở Vân Cẩm ra, không biết từ chỗ nào móc ra khăn tay trắng tinh, lau tay, ném xuống.

Một loạt động tác này, giống như kim đâm vào trong lòng Sở Vân Cẩm, nàng ta có dơ như vậy sao?

Vu Hoan có chút bất mãn nắm tay Dung Chiêu vào trong tay nàng, hừ lạnh với Sở Vân Cẩm một tiếng, quay đầu nhìn cửa đá.

Cửa đá hấp thu một lượng lớn máu tươi, cả cánh cửa đều nổi lên ánh sáng màu hồng nhạt.

Khi ánh sáng hồng nhạt đó trải rộng khắp cánh cửa, cửa đá từ từ nâng lên.

Vu Hoan không khỏi nắm tay Dung Chiêu thật chặt, trong mắt nhảy lên kích động, vui sướng, còn có một cảm xúc nhất định phải có được.

Khi cửa đá hoàn toàn nâng lên, Vu Hoan lôi kéo Dung Chiêu dẫn đầu đi vào bên trong.

Sở Vân Cẩm chần chờ, nhưng vẫn đi theo vào.

Cửa đá bắt đầu hạ xuống, một bóng dáng bỗng chốc lung lay đi vào.

Trước mắt Vu Hoan tối sầm, chờ ánh sáng sáng lại lần nữa, Vu Hoan liền phát hiện nàng cùng Dung Chiêu đứng ở trong lối đi lát đá xanh.

Bốn phía được khảm hạt châu, hạt châu kia tản ra ánh sáng âm u nhàn nhạt.

"Đây là Tù Linh Cốc!" Cuối cùng thì nàng cũng tìm được!

"Bây giờ thì ngươi có thể nói cho ta biết ngươi muốn tìm cái gì chưa?" Giọng nói của Dung Chiêu từ từ truyền khắp lối đi, lại từ từ vọng ngược lại, quanh quẩn trong thông đạo.

Vu Hoan quay đầu nhìn lại, trong con ngươi màu đen nhiễm một tầng u quang, nhẹ nhàng đáp: "Ta muốn tìm một viên hạt châu."

"Hạt châu?" Lao lực sức lực, chính là vì tìm một viên hạt châu? Hạt châu gì lại có uy lực lớn như vậy?

Vu Hoan nhìn trước nhìn sau, không nhìn thấy Sở Vân Cẩm, phỏng chừng đã bị truyền tống đến một nơi khác.

Chọn một phương hướng, Vu Hoan liền bắt đầu đi từ phương hướng kia.

"Chắc là đặt ở vị trí trung tâm, ở đây chắc là bên ngoài..." Vu Hoan một đường đi ở phía trước, lẩm nhẩm lầm bầm, hoàn toàn không chú ý đến Dung Chiêu đi ở phía sau, ánh mắt sâu thẳm phức tạp.

Lối đi đi quanh co khúc khuỷu, đi hồi lâu vẫn ở trong lối đi.

Thình thoảng còn có thể nhìn thấy một cánh cửa đá, Vu Hoan thử đẩy, hoàn toàn đẩy không ra, không biết có phải cũng muốn Sở Vân Cẩm mới có thể mở ra hay không.

Bên trong có bảo bối gì nàng cũng không thèm quan tâm, thứ tốt cũng cần phải có mạng dùng mới được.

"Có cái gì đó lại đây." Dung Chiêu đột nhiên kéo Vu Hoan lại.

Sâu thẳm trong lối đi, quả nhiên có tiếng hít thở gấp gáp từ xa đến gần, không giống như hơi thở của con người.

Nhưng ngoại trừ tiếng hít thở, Vu Hoan không nghe thất bất cứ âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng hít thở kia, chậm rãi tiếp cận bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.