(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 174: Buông cô nương kia ra để cho ta tới




Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Vu Hoan dùng thời gian ngắn nhất vượt qua hai khu vực, trong đó đương nhiên gặp không ít người, có người quen biết Sở Vân Cẩm, không biết xấu hổ muốn đi theo.

Sở Vân Cẩm khó có được uyển chuyển thoái thác, chỉ là cái nồi đen đó...

Đương nhiên là là Vu Hoan cõng, quá đáng hơn còn nói Vu Hoan bắt cóc Sở Vân Cẩm gì đó.

Vu Hoan làm lơ những người đó, đi thẳng về phía hồ nước.

"Đông Phương Cảnh..." Vu Hoan vừa mới nhìn thấy hồ nước, Sở Vân Cẩm nhỏ giọng kêu một tiếng.

Vu Hoan theo tầm mắt Sở Vân Cẩm nhìn qua, bên cạnh hồ nước quả nhiên đứng không ít người, trong đó có Đông Phương Cảnh, mà trên mặt đất còn nằm hai người, xem trình độ đổ máu kia, hẳn là đã treo.

Dùng tay che lại cái mũi, chui vào trong lòng Dung Chiêu, chỉ lộ ra một ánh mắt nhìn bên kia.

"Các ngươi đừng qua đây, ta thật sự sẽ giết chết các ngươi." Chủ nhân của giọng nói hình như bị dọa đến không nhẹ, âm thanh có chút run.

"Ha ha ha, lấy công phu mèo quào của ngươi, mà muốn giết bọn ta? Tiểu muội muội, tình nhân kia của ngươi đã bị ngất đi rồi, thức thời ngoan ngoãn một chút đi, không cần phản kháng, các ca ca sẽ nhẹ nhàng với ngươi, có phải không các huynh đệ."

"Đừng lại đây, a... buông ta ra, lũ cầm thú các ngươi..."

Vu Hoan càng nghe giọng nói này càng cảm thấy quen thuộc, xuyên qua đám người nhìn bóng người bên trong.

Mấy nam nhân bắt lấy một tiểu cô nương, giở trò, vạt áo đã bị xé rách.

Đông Phương Cảnh ôm một tiếu nha đầu, trốn ở khá xa, mắt lạnh nhìn động tác của bọn họ.

Phía sau hắn đứng mấy kẻ hắc y, thần sắc cũng lạnh như băng, dường như một màn trước mắt quá bình thường. Duy nhất tiểu nha đầu trong ngực Đông Phương Cảnh kia, lộ vẻ mặt không đành lòng, tay nhỏ lôi kéo cánh tay Đông Phương Cảnh.

Ở bên cạnh bọn họ còn nằm một người, đưa lưng về phía Vu Hoan, không nhìn thấy bản mặt của hắn.

"Bọn họ vào bằng cách nào." Vu Hoan lẩm bẩm một tiếng, đẩy Dung Chiêu đi về phía trước, một bên lớn tiếng hướng về phía bên kia nói: "Buông cô nương kia ra, để cho ta tới!"

Người bên kia đều sửng sốt, bọn họ không có nghe lầm, đây là giọng của tiểu nha đầu.

Quay đầu...

Đồng thời há hốc mồm.

Sao lại là nam nhân?

Lớn lên...

So với nữ nhân còn xinh đẹp hơn vài phần.

Nữ giả nam trang?

Trong đầu mọi người đèu hiện lên từ này.

Chỉ có Đông Phương Cảnh, bất động thanh sắc ôm chặt tiểu nha đầu trong lòng, lui lui về sau.

"Hắc hắc, lại tới một đứa nữa, hôm nay thật là may mắn!" Một nam nhân đi ra, vẻ mặt đáng khinh đánh giá Dung Chiêu từ trên xuống dưới một chút, nhìn đến ngực, sắc mặt thay đổi, ngực phẳng!

Nhưng cũng không sao, giá trị nhan sắc đại biểu tất cả!

Vu Hoan ở phía sau không phúc hậu cười ra tiếng.

Dung Chiêu mặt đen như đít nồi, phất tay chụp bay nam nhân kia, lại nghe thấy Vu Hoan không chút nào che dấu tiếng cười, ánh mắt càng trầm, quanh thân tản mát ra một dòng hàn khí làm cho người ta sợ hãi.

Tình cảnh vừa rồi còn cười vui lập tức lặng ngắt như tờ.

Ôi, không đúng...

Còn có người ở trong nước vẫy vẫy.

Vu Hoan chầm chậm thong dong đi từ sau Dung Chiêu ra, chỉ chỉ người còn đang túm Đông Phương Tú, vẻ mặt kiêu ngạo: "Còn không buông nàng ta ra? Chờ bị đánh bay?"

Mấy người đó lập tức buông tay, Đông Phương Tú cuống quít quấn chặt y phục, vui sướng cảm kích nhìn Vu Hoan.

Đây là lần thứ hai nàng cứu mình.

"Mới mấy ngày, liền biến mình thành như vậy, thật không biết làm sao ngươi sống lớn lên đến chừng này mà còn chưa bị người ta giết chết! Haiz!" Vu Hoan từ trong vòng bạc lấy ra một cái áo choàng, ném cho Đông Phương Tú.

Trong lòng Đông Phương Tú tràn đầy cảm kích, mặc dù Vu Hoan nói chuyện không dễ nghe, cũng tự động lơ nó đi.

"Sao vậy? Các ngươi còn không đi? Muốn ta mời các ngươi đi ăn cơm hả?" Ngữ điệu của Vu Hoan chợt lạnh xuống, phối hợp với ánh mắt sát thần của Dung Chiêu kia, những người đó ngay cả một cái đánh rắm cũng không dám đánh, một giây liền lăn đi mất.

Đương nhiên, trước khi đi, còn không quên vớt người trong nước lên.

Vu Hoan khinh thường hừ hừ, chỉ có lá gan như vậy, cũng dám đến Tù Linh Cốc, tuyệt đối là chịu chết.

Đông Phương Tú đỡ người trên mặt đất lên, mặt mày có chút nôn nóng, không ngừng thử mạch đập của hắn.

Vu Hoan đứng nhìn trong chốc lát, bước chân vừa chuyển, liền đi về phía hồ nước.

Vạt áo bỗng nhiên nặng xuống, Vu Hoan rũ mắt, một đôi tay nhỏ nhắn túm chặt vạt áo nàng.

"Vu Hoan cô nương, cứu cứu hắn..."

"Dựa vào cái gì?" Vu Hoan rút vạt áo ra, thần sắc mỉa mai.

Nàng cùng Loan Minh nếu tính ra, là quan hệ đối địch. Con hàng này nhân lúc nàng còn là quỷ tu, vẫn luôn nghĩ cách giết chết nàng. Đương nhiên, là do nàng mơ ước một thứ của Loan Minh, cho nên, nàng làm gì đi cứu người muốn giết chết mình chứ?

Đông Phương Tú bị bốn chữ của Vu Hoan nói không nên lời.

Đông Phương Tú ôm Loan Minh, bộ dáng có chút bất lực, nhìn qua nhu nhược đáng thương.

Sở Vân Cẩm vẫn luôn đứng ở nơi xa, ánh mắt thay đổi thất thường, nàng ta không nghĩ đến, Đông Phương Cảnh còn chưa chết, mạng cũng lớn thật.

Dư quang Vu Hoan quét đến Sở Vân Cẩm, đột nhiên tâm huyết dâng trào, ngồi xổm xuống, nắm tay Loan Minh, tùy ý đưa linh lực vào.

Linh lực chỉ là thủ thuật che mắt, nhân chính chuyển vào chính là chi lực chữa khỏi vết thương che dấu trong linh lực.

Đông Phương Tú nghi hoặc nhìn Vu Hoan, nhưng cảm giác cánh tay được nhịp đập vững vàng, ánh mắt chợt tỏa sáng: "Vu Hoan cô nương..."

"Đừng nói cái gì cảm tạ, báo đáp đương nhiên ta sẽ thu."

Đông Phương Tú: "..." Tuy rằng không có gì là không đúng, nhưng nói trắng ra như vậy, cũng được sao?

Nhưng ngẫm lại, vị này từ trước đến nay đều nói trắng ra như vậy, chưa bao giờ biết cái gì gọi là uyển chuyển, chưa nói cái gì ngươi cảm kích nhìn ta như vậy cũng vô dụng, ta sẽ không vì ngươi phá lệ không cần thù lao gì đó không biết xấu hổ nói đã thật không tồi rồi.

"Xem ra các ngươi phát triển không tồi nha!" Vu Hoan cọ cọ về phía Đông Phương Tú, vẻ mặt bát quái nhiều chuyện.

Đông Phương Tú có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn Loan Minh rối rắm, oán hận, không đành lòng...

Trầm mặc một lát, Đông Phương Tú mới chậm rãi mở miệng, ngữ khí thê lương dường như nguyên lão nhìn thấu hồng trần nhân gian vậy: "Ta cùng hắn... chung quy không có khả năng."

Vu Hoan không chút suy nghĩ tát một cái trên trán Đông Phương Tú: "Tuổi còn nhỏ, làm ra bộ dáng thê lương cái gì? Nếu ngươi cùng hắn không có khả năng, ta đây cứu hắn, chẳng phải là lãng phí sao? Hiện tại ta liền giết hắn, như vậy ngươi có thể chặt đứt được một mầm họa thương nhớ, không cần cảm ơn ta."

Nói xong Vu Hoan làm màu thật sự duỗi tay muốn véo cổ Loan Minh.

Đông Phương Tú cuống quýt ngăn Vu Hoan lại, có chút dở khóc dở cười nhìn nàng: "Ta không muốn hắn chết."

"Vật ngươi muốn chết?" Tay Vu Hoan xoay chuyển, một bộ muốn đi véo Đông Phương Tú.

Đông Phương Tú hoàn toàn hết chỗ nói, trong ba câu không có câu nào rời khỏi chữ 'chết', còn có thể tiếp tục nói chuyện phiếm không đây?

Dung Chiêu: "..." Đã nói phải làm chính sự đâu? Sao ngươi lại đi tám chuyện với người ta rồi?

Thú nhỏ trong ngực Dung Chiêu bò ra một cái đầu, nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Dung Chiêu 'chi chi'.

Dung Chiêu chịu đựng xúc động muốn ném thú nhỏ ra, hừ một tiếng, không để ý thú nhỏ.

Mà hắn có để ý thì hắn cũng không hiểu nó 'chi chi' cái quỷ gì!

Đây là chuyện liên quan đến hình tượng, hắn cao lãnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.