(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 172: Long Tuyền của Thanh Dương gia




Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Một đài nhuyễn kiệu từ trên không trung chậm rãi rơi xuống, nâng kiệu là bốn tiểu đồng, một thân hồng y, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, lại thiếu sinh khí, giống như rối gỗ bị thao túng.

Nhuyễn kiệu được hồng sa che đậy, chỉ có thể mơ hồ nhìn bóng người bên trong.

Vu Hoan bất động thanh sắc chắn Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu ở phía sau, ánh mắt dừng ở trên nhuyễn kiệu, quả nhiên là nàng ta...

"Ngươi lại không từ bỏ ý định, lại tới nữa!" Hồng sa bị một bàn tay mảnh khảnh đẩy ra, một dáng người yểu điệu ở trong nhuyễn kiệu, nữ tử áo đỏ lười biếng dựa vào nhuyễn kiệu.

Sở Vân Cẩm biết những lời này không phải nói với nàng ta, nàng ta thật thông minh lui về sau, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Nữ tử nhẹ quét mắt nhìn Sở Vân Cẩm một cái, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, lòng can đảm như vậy...

"Sao lại không làm quỷ tu?" Nữ tử lại lần nữa đặt tầm mắt lên người Vu Hoan: "Ánh mắt kém như vậy, lại chọn một khối thân thể như thế!"

Vu Hoan cắn răng, mẹ nó, cho rằng ông muốn dùng thân thể này hay sao?

Sở Vân Cẩm đột nhiên quay đầu nhìn Vu Hoan, những lời này có ý gì?

Cái gì mà không làm quỷ tu? Chọn thân thể?

"Hồng Phi, ngươi sẽ không đến để nói chuyện phiếm với ta chứ?" Vu Hoan tận lực làm giọng nói của mình không có dị thường gì.

Nữ tử cười duyên hai tiếng, từ trong nhuyễn kiệu bước ra: "Ngươi vẫn không biết trời cao đất dày như cũ, lúc còn là quỷ tu còn không đánh lại ta, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng làm người còn có thể đánh thắng ta?"

"Ta cũng không có ý mạo phạm ngươi, vì sao nơi nơi chốn chốn ngươi đều nhằm vào ta?" Vu Hoan có chút tức giận, lần trước nàng đến, nàng ta không thể hiểu được nhảy ra, lần này cũng vậy.

Tiến vào nhiều người như vậy, nàng ta vì cái lông gì nắm chặt nàng không buông?

"Từ lúc ngươi sinh ra dã tâm kia, chúng ta liền định sẵn là kẻ thù, ngươi không chiếm được thứ ngươi muốn, lần này ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, không muốn chết thì trở về đi."

Vu Hoan híp mắt lại, sát khí từ trong cơ thể nàng tản ra, tràn ngập ra xung quanh.

"Ngươi biết ta muốn làm gì?"

Hồng Phi tựa hồ như không thấy sát khí trên người Vu Hoan, tại chỗ đi lại hai bước, cười như không cười nhìn Vu Hoan: "Ngươi biết, ta am hiểu nhất chính là nhìn thấu lòng người, lần trước ngươi là quỷ tu, ta chỉ nhìn trộm một chút, nhưng lần này ngươi là người..."

"A... nói như vậy, ngươi chính là người thủ hộ của người kia?" Vu Hoan nghiêng đầu, khóe miệng chậm rãi nâng lên, phác họa ra một độ cung tàn nhẫn lạnh băng.

Hồng Phi vuốt vuốt đầu tóc đẹp của mình, chậm rì rì nói: "Người thủ hộ... ta không có bản lĩnh như vậy. Nhưng ngay cả ta ngươi cũng đánh không lại, ngươi cảm thấy gặp được người thủ hộ, ngươi còn có thể sống sót? Nếu ta là ngươi, hiện tại xoay người rời đi."

Vu Hoan cười lạnh một tiếng, gằn từng chữ một nói: "Đáng tiếc, ta không phải ngươi."

Sắc mặt Hồng Phi đổi đổi: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Hồng Phi phất tay áo vung lên, bốn tiểu đồng bay về phía Vu Hoan, tiểu đồng trong nháy mắt biến thành hồ ly toàn thân đen nhánh.

"Chạy." Vu Hoan thấp giọng nói với Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu một tiếng, thay họ cản lại tấn công của con hồ ly.

Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu cắn răng một cái, chạy vào trong bóng đêm.

Mục tiêu của Hồng Phi cũng không phải bọn họ, thấy bọn họ chạy, cũng không thèm để ý, rất có hứng thú nhìn Vu Hoan đối chiến với hồ ly.

Dung Chiêu thay Vu Hoan đánh hai con hồ ly, đối diện với hồ ly, Dung Chiêu mới biết vì sao Vu Hoan phải dùng Long Tuyền mà không cần Thiên Khuyết Kiếm.

Chúng nó có thể hấp thu thần lực!

"Ta lại không nghĩ đến ngươi lại tìm được thứ tốt như vậy đến giúp đỡ, nhưng ta lại muốn cảm ơn ngươi, thay ta nuôi nhóm tiểu gia hỏa thêm được một ít."

"Đậu má!" Vu Hoan phất bay một con hồ ly, nhảy đến bên người Dung Chiêu, bắt lấy cổ tay hắn: "Trở về."

Ánh mắt Dung Chiêu lập lòe, không nhúc nhích.

"Ngươi sẽ gây trở ngại cho ta!" Vu Hoan tăng thêm lực đạo ở cánh tay, nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Trong tay đột nhiên trống rỗng, Vu Hoan thở phào một hơi nhẹ nhõm đồng thời lại có vài phần mất mát, nhưng rất nhanh nàng liền thu liễm lại cảm xúc, cầm Long Tuyền đánh bay những con hồ ly đó, bay thẳng đến Hồng Phi.

Thân hình Hồng Phi nhảy về phía sau, dẫm lên đỉnh nhuyễn kiệu, nhìn xuống Vu Hoan: "Ngươi thật sự muốn lựa chọn con đường này?"

Vu Hoan cười cười: "Ta căn bản là không có chọn." Sự lựa chọn... chỉ có một cái.

Không biết có phải ảo giác của Vu Hoan hay không, nàng dường như nghe thấy Hồng Phi thở dài.

Đáng tiếc không đợi nàng phân biệt, thân ảnh màu đỏ liền biến mất trước mắt, bàn tay mảnh khảnh đánh về phía trán Vu Hoan.

Vu Hoan ngửa đầu lên trời, ngửa lưng ra sau tránh đi bàn tay Hồng Phi, vòng đến phía sau nàng ta, Long Tuyền đặt lên cổ Hồng Phi.

Góc độ như vậy, Hồng Phi vốn tránh không được, nhưng mà nàng ta có thể tránh đi.

"Thiếu chút nữa đã bị hủy dung, không thể dịu dàng với nữ nhân một chút sao?" Hồng Phi vuốt vuốt khuôn mặt của mình, nửa oán trách nửa hờn dỗi nói với Vu Hoan.

Nếu Vu Hoan là một nam nhân, nếu không phải Vu Hoan bị mù mặt, nhìn thấy bộ dáng câu dẫn này của Hồng Phi, chỉ sợ sớm đã cầm cự không được.

Hồng Phi sinh ra đã rất xinh đẹp, hơn nữa dáng người cũng không phải dạng vừa, trời sinh mị cốt, một ánh mắt, một động tác đều có thể vô hình làm thị giác của người ta nhún sâu vào.

"Ta đây giúp ngươi hủy dung." Vu Hoan lại lần nữa vọt lên.

Long Tuyền trong tay nàng ném lên, ở trong không khí vẽ ra một âm thanh chói tai, toàn thân Long Tuyền vốn dĩ là màu đen, ở trong bóng đêm càng hòa hợp thành một thể.

Hồng Phi phân rõ âm thanh, thân thể ngửa về sau, nhưng mà vai bên trái truyền đến một trận đau xuyên tim.

Sao lại...

"Đây là thứ gì?" Giọng nói của Hồng Phi không còn bình tĩnh, lần trước nàng ta chỉnh Vu Hoan thảm bại thành dáng vẻ kia, cũng chưa từng thấy Vu Hoan dùng thanh chủy thủ này.

Vu Hoan giơ tay lên, Long Tuyền rút ra khỏi vai Hồng Phi, trở lại tay Vu Hoan: "Nó tên Long Tuyền, ta nghĩ... chắc ngươi đã nghe qua."

"Long Tuyền..." Hồng Phi che lại miệng vết thương, lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên bén nhọt rít gào lên: "Long Tuyền của Thanh Dương gia?"

"Ồ, ngươi thật sự biết nha!" Ngữ điệu của Vu Hoan nhẹ nhàng vài phần, nhưng thân hình lại càng căng chặt, nữ nhân Hồng Phi này, nàng không nắm chắc mình có bao nhiều phần thắng.

"Không có khả năng, sao Long Tuyền lại có được sức mạnh như vậy!" Nàng rất rõ Long Tuyền có cái dạng sức mạnh nào, mặc dù có là vạn năm trôi qua rồi đi chăng nữa, Long Tuyền cũng không nên có được như vậy...

Không đúng, linh lực cùng thần lực đều không thể tổn thương đến nàng ta, ngược lại sẽ biến thành sức mạnh của nàng ta.

Nếu Long Tuyền này là Thần Khí, cũng là thần lực... sao sẽ đả thương đến nàng ta?

"Ta không cần lừa ngươi, nó chính là Long Tuyền, Long Tuyền của Thanh Dương gia." Vu Hoan nói hai chữ 'Thanh Dương' đến phá lệ nặng nề, tựa hồ như đang nhắc nhở Hồng Phi.

"Ta không tin, trừ phi..."Giọng nói của Hồng Phi có chút run rẩy, nếu khả năng kia?

"Đúng như ngươi nghĩ." Vu Hoan nói ra trực tiếp bóp nát ý niệm vừa định phủ nhận của Hồng Phi.

Đúng như nàng ta nghĩ...

"Đây là nghịch thiên mà đi, ngươi sẽ bị trời phạt." Hồng Phi không dám tin nhìn Vu Hoan, tại sao nàng dám làm như vậy?

Vu Hoan nhẹ nhàng lau vết máu trên Long Tuyền, ngữ khí bình tĩnh đạm nhiên: "Nếu bị trời phạt, thì vạn năm trước đã bị, hơn nữa... ta chưa từng nói ta sợ chết."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.