Quỷ Y Xuyên Không - Bỉ Ngạn Vương

Chương 90




Trong khi Ngạn ly bị cậu trai trẻ kia Bảo Ăn Cơm cùng Thì Cô cũng Thuận nước đẩy thuyền mà Chơi đùa... Ngạn ly Nhẹ nhàng Nâng cằm Cậu ta lên Giọng Quyến Rũ..

- Này, Tiêu chuẩn Người dùng bữa cơm Với ta cao lắm đó..

- Hàn Thị! Thế nào?

Cậu ta cất giọng khinh bỉ, Rất đắc ý, Hàn Thị là Một trong những Thế Lực Kinh Doanh Bất động sản có tiếng Hầu như là Gia đình đứng đầu Thành phố này! Nhưng ngược lại Ngạn Ly Hoàn toàn không biết Hàn Thị là Gì...Hàn Thị....????.

- Hàn Thiên Khang, Cô nhớ cho kỹ..

Phút chốc Ngạn ly bỏ tay xuống Trông Rất ủ rũ, Nếu Để Tên Chồng Của Cô biết Chuyện này Thì E là Trường này cũng Phải Bỏ luôn rồi, Nhưng nó là Tâm quyết của Của Bảo Bảo không thể làm bậy được.

- NÈ, Chắc Hàn thị Gì đó Rất giàu nhĩ, Nên những cô gái kia Nhìn ta bằng ánh mắt Ghê tởm như vậy, Nên Tên Nhóc kia Ngươi Nhìn lại Bản thân đi, Có chỗ nào mà Đắc ý chứ, Không Đẹp hơn Phong Nguyệt Trần thì ít nhất Cũng Phải Đẹp Bằng Đám Phong Ảnh chứ, Nếu ta đi với ngươi, Một Phong Nguyệt Trần Thì chắc sẽ giết người, Hai chắc đám nữ nhân kia Sẽ Tập kích ta tuy điều này vui thật Nhưng Chỉ sợ Diêm Ca Sẽ phạt ta vì Người chết quá nhiều người cho nên Nếu muốn đi ăn Thì cứ Chọn một Tiểu Khuyển Đi với ngươi đi...

Ngạn ly vẫy vẫy tay Giọng Cao ngạo, Quay lưng đi, Nhưng vừa đi được vài bước thì Bổng nhiên phía kia Một ánh sáng màu đỏ đâm thẳng lên trời Thu hút ánh nhìn của Ngạn Ly Cảm giác này rất quen thuộc.

- Không xông rồi...

Hàn Thiên Khang Vội vàng biến mất đi, Còn Ngạn Ly Vẫn Ung dung đi về phía trước, Thì bổng nhiên cảm nhận được Hai luồng khí Rất mạnh Nhưng không phải Của Bảo Bảo hay Tiểu Dương Cũng chẳng phải Của Bạch Dạ Minh hay Phong Nguyệt Trần.

Đi Một hồi Một cánh tay Nhanh nhẹn Kéo Nhẹ Ngạn ly Vào Người, Ngẩn nhìn Lên Thì tên mặt không biến sắc đang Ôm Cô..

- Đi đâu lúc nảy...

- Đi lạc, Bỏ ta ra.

Nghe lời, Phong Nguyệt Trần Bỏ cô ra Mà Cằm tay Cô, Nhìn vào Mắt cô Hắn dịu giọng nhưng lại có chút phần tức giận.

- Mùi Nam nhân!

Ngạn ly Gần như bị Hoá đá, Không ngờ Phong Nguyệt Trần tu luyện đến Cả Khứu giác Cũng như Loài Khuyển Luôn rồi!

Biết không thể Tránh mặt, Ngạn ly Dùng bộ mặt dễ thương Hai tay chỉ trỏ vào nhau, Nghẹn ngào Cất giọng.

- Lúc nảy.... Có người mời ta ăn cơm đấy...

Phong Nguyệt Trần Hơi nhăn mày một chút Rồi bổng dưng khó hiểu khi thấy ngạn ly Từ bộ dạng Dễ thương sang Khuôn mặt Mưu mô..

- Oa... Trần, Có phải Đang ghen Hay không ta...

Phong Nguyệt Trần đang ghen sao? Vớ vẩn, Hắn Cốc nhẹ vào đầu Ngạn Ly Rồi Nắm tay cô Bước đi.

- Bớt Suy nghĩ Viễn Vong đi, Nàng Nghĩ Ta Là ai?.

Nghĩ lại Thì cũng có phần Đúng a, Phong Nguyệt Trần là Thần Quân sao Lại Có tính ghen tuông của Của người Ở nhân giới được...

Trước mặt hai người hiện giờ là Một không gian bao trùm Bởi màu đen u tối, Có thể thấy những linh hồn đang lang thang, Những Học viên ở Học Viện này Cứ như là Thây ma... Nhưng đây là Học viện mà, sao những thứ này có thể xảy ra.

- Ngạn, Đây Chẳng Phải Là Khí Tức của Thanh Huyết kiếm Của Nàng mà.

Phong Nguyệt Trần Khẽ nhăn mày cất giọng hơi lạnh.

- Còn có Huyễn Ma Thú.

Trái Ngược Với phong Nguyệt Trần đang Trầm tư thì Ngạn Ly Lại Háo hức Ánh mắt sáng rực, Huyết Kiếm! Còn Huyễn Ma Thú!....

- Phong Nguyệt Trần Bắt Huyễn Ma Thú Đi, Phải Bắt nó làm Thú cưỡi mới được...

Chớp mắt thì Vị Nương tử của Phong Nguyệt Trần lại biến mất, Phong Nguyệt Trần bóp trán thở dài, Thứ gì mà Cô muốn Thì Sẽ có trong tay Không Lấy được thì cũng phải Giật từ tay người khác cho bằng được, Hơn nữa Khó khăn Lắm Vương Ngạn Ly Mới Mang Lần nữa Nhưng Bị Phong Nguyệt Trần Không cho nàng phát giác được, Đã Phong bế Tu Vi Và Mạch Tượng của nàng nếu không Sợ là Đứa trẻ đó chưa ra đời đã Tiêu rồi.

Phong Nguyệt Trần Cho Ngạn ly Đi một mình vì biết Huyết kiếm sẽ bảo vệ cô, Còn Bản thân phải đi bắt tên Huyễn Ma Thú kia Mới được..

Trên Hành lang Học Viện Cũng trở nên u ám hơn, Thân Là Thần Quân Nên Vương Ngạn Ly vẫn ung dung nhảy chân sáo Trên đường đi, Nghe tiếng khút khít Trong Căn phòng Cô bên cạnh, Dừng bước lại Ngạn Ly Thấp thoáng Nhìn vào....

Tiếng kêu sợ hãi Và Tiếng Khóc Ngạn ly Bước gần đến, Cô nhìn thấy rất rõ bọn họ, đây là những học viên Của Học Viện chắc đang Chạy trốn khỏi đám thấy ma kia.

Bàn Tay Ngạn Ly Tạo ra những ngọn lửa đỏ Để có ánh sáng Cho họ bớt sợ...

- Là.. Cô..

Hàn Thiên Khang Cũng ở trong số đó Hắn nhíu mày Nhìn Ngạn Ly.

- Ra ngoài đi, Ở một nơi Càng khiến các ngươi bị tóm nhanh hơn thôi.

Ngạn ly Lạnh Lùng cất giọng, Cô phải đi tìm Huyễn Ma Thú và Huyết kiếm nữa...

- Không được, Giáo sư Dương, Bạch Giáo sư và Cô Vương Bảo chúng tôi Ở đây....

Giọng cô gái trong trẻo Cất nên, mang theo ý lo lắng.

- Vậy cứ ở đây chịu chết đi ta không quản...

Vương Ngạn Ly Cười Khinh quay mặt đi, Tại sao bọn họ lại chông chờ vào người khác mà không biết tự Dựa vào bản thân hay sao, Nếu ở thế giới kia Thì biết tồn tại thế nào?.

Bước đi được vài bước thì nghe tiếng Bước chân Mạnh dạng theo Ngạn ly, Giọng nói Đầy Cao ngạo..

- Người mới đừng dạy bảo Bọn ta, Huyễn Ma Thú Và Thanh Kiếm Bí ẩn kia Bọn ta tự xử...

Hàn Thiên Khang săn tay áo lạnh lùng cất giọng, Cô gái bên cạnh tên Vân Nhiễm Cũng đã tạo ra một thanh kiếm Bằng Lôi hệ Vài vài cô gái Phía sau nhưng vẫn có người ngồi chờ kẻ khác ở đó...

________

Theo lời Hàn Thiên Khang và Vân Nhiễm, Vương Ngạn Ly Và họ đã đi đến một căn phòng lạ, Bên trong có rất nhiều pháp bảo, Những tại sao Những thứ này lại rất quen thuộc với ngạn ly, Nào là Huyền Cầm, Tử Linh Châu, Bùa chú,.... Và nhiều Thứ khác...

Nhìn thấy bên kia Một cái trụ băng bị phá hủy, Nhẹ tay sờ lên đó, Quả nhiên Là Huyết kiếm Từng được để ở đây Nhưng tại sao lại ở đây, Ngạn ly Cho Hoa Y Mượn rồi mà, Cả Huyền Cầm cô để ở Âm giới nữa...

Bên kia Những học viên ây bắt đầu bàn tán..

- Pháp bảo thì có Nhưng Làm sao có thể Sử dụng nó được..

- Nhiễm Nhiễm và Thiên Khang Hai người thử sử dụng đi, hai người là Học Viên ưu tú nhất mà ắt sẽ sử dụng được...

Vân Nhiễm Liếc qua Ngạn Ly đầy hứng thú cất giọng.. Truyện Đông Phương

- Chưa chắc, Học Viên mới kia Nhìn sơ qua chỉ là người bình thường Nhưng lại Có thể Sờ Vào Huyền cầm..

Từ nảy đến giờ Thì Ra vân Nhiễm vẫn luôn để ý đến Vương Ngạn Ly, Cất giọng.

- Xin Hỏi, Cô tên là gì, Và từ đâu đến..

Ngạn Ly lạnh lùng, Vung tay Huyền cầm biến mất trong tích tắc Những người kia Tròn mắt nhìn Cô.

- Vương Ngạn Ly, Ta cũng không biết bản thân đến từ đâu.

Lâu nay Ngạn ly chưa định cư Vĩnh viễn, Âm giới, Thiên Giới, Nhân giới, Đào Hoa cốc, Hoàng Thiên Quốc Hay New York này Ruốt cuộc nơi nào mới là Nhà thật sự của cô? Cô cũng chẳng biết.

Đám người này Cũng để ý đi theo Ngạn ly Các thây ma kia Không dám đi đến hay Gần như Tránh khỏi tầm mắt Họ Những vong hồn kia nhìn Thấy Ngoài chạy thật nhanh thì là Cúi người cung kính...

Trong khăn phòng, Ma khí càng nặng hơn, Những Người phía sau Ngạn Ly Nhăn mày, Mở toan cửa ra Thì thấy Bạch Dạ Minh, Bảo Bảo và Tiểu Dương đang gắng sức trấn áp Huyết kiếm kia, gần như sắp không xong rồi.

- Nữ..Nữ Ma Đầu, Giúp bọn này một tay coi, Nhanh lên đi...

- A! Tiểu Ngạn, Mau Thu phục nó đi...

Tiểu Dương Mừng rở đến Nơi nước mắt ào ào, Cậu sắp không xong rồi.. A..

Vung tay nhẹ,. Huyền cầm Hiện ra Trước mặt Ngạn Ly, Ba người kia Hiểu ý mà Chạy đến phía sau Ngạn Ly, Dạo Khúc Vừa Vang lên âm thanh trầm bổng Hướng về Thanh kiếm mà Trấn áp đi Ma Khí Xung quanh, Chỉ sau một lúc Huyết Kiếm Bay vụt đến trước mặt Ngạn Ly Nó muốn Ngạn Ly cằm nó.

Bảo Yến Mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn cất giọng..

- Phù, may quá, Nữ Ma Đầu Cậu đúng là Tuyệt thật.

- Những Huyễn Ma Thú...- Dạ Minh.

- Mẫu thân ở đây thì đừng nói là Phụ thân....

- Lúc nảy Ta bắt gặp Dạ Nguyệt ở bên ngoài...

Trong lúc Mọi người bâng khuân về Phong Nguyệt Trần đang Chiến với Huyễn Ma Thú Thì Ngạn ly lấy ra một đoá hoa màu Xanh rất đẹp...

- Nữ Ma Đầu, Hoa này...

- Lưu Ly Hoa, Bạch Long Đưa ta từ Mấy Ngàn năm trước, Nó có thể Thanh tẩy mọi Loại khí trở về ban đầu..

Ở bên ngoài.

Không gian trở về bình thường nhưng lại không hề thấy bóng của Phong Nguyệt Trần và Huyễn Ma Thú đâu cả, Những Học viên đã hồi phục Cũng góp sức Đi tìm, Từ đâu Đến Hàn Thiên Khang Bổng nhiên bay đến Chân Cô Ói máu sặc sụa, Ngạn Ly Cúi người xem. xét, Thì một Con Dơi to lớn chặn trước Mặt Ngạn ly.

- Cơ thể Thần Quân sao, Nếu Ta có được Cơ thể này thì Rất tuyệt...

Huyễn Ma thú nhìn Ngạn Ly đầy thèm khát, Nhưng trong phút chốc Nó lại Đổ mồ hôi E ngại, Ngạn ly khó hiểu..

- Sao vậy, Đánh đi...

Sau lưng Ngạn ly, Phong Nguyệt Trần Tay phát ra một luồng sáng Xanh, Tiểu Dương bên cạnh Một thanh kiếm Màu trắng kỳ lạ Thuộc hàng thần khí, Bạch Dạ Minh Và Bảo Yến Cười Khinh Khoanh tay Nhìn Huyễn Ma Thú, Huyễn Ma Thú Nuốt ngụp nước bọt,lúc nảy khó khăn lắm mới cắt đuôi được Phong Nguyệt Trần Vậy mà Bây giờ lại thêm Hai Vị Thượng Thần và Một cô nương Sở hữu Hoả Kỳ Lân một trong Tứ đại thần thú... Nữa chứ..

- Ực....

Chưa kịp nghĩ ngợi gì, Thì Bổng nhiên Huyễn Ma Thú Thổ Huyết, Ngã xuống rồi biến mất đi trong làn khói đen, Hình ảnh người nữ nhi kia rất quen thuộc... Diên Lăng...!!!

- Ngạnnnnnnnm... Vương....

Diên Lăng từ sắc mặt Không dễ gần thấy Ngạn ly Liền trở thành như trẻ con, Định nhảy lên ôm chặt lấy Ngạn Ly thì Bị Tiểu Dương và Bảo Yến nhanh tay tóm lại.

- Lăng Cô cô, Tuyệt đối đừng hành động thân thiết với mẫu thân khi Phụ thân Đáng ghét ta ở đây...

Bảo Yến gật đầu lia lịa, Trước mặt Ngạn Ly Hắn ôn nhu lạnh lùng vậy thôi, Chứ sau lưng ngạn ly Bàn tay hắn Giết bao nhiêu người Có ý với Nương tử của Hắn rồi, Hai người kia suýt chết dưới tay Hắn cũng may là có Ngạn Ly.. Cứu mạng.

- Huhu.. Ngạn Vương.. Của ta...

Bên kia, Vân Nhiễm Bắt đầu Chỉ trích phong nguyệt trần, Cô gặp lúc đầu lại gây chuyện với Vân Nhiễm..

- Cút Khỏi Mắt ta

Phong Nguyệt Trần Lạnh Lùng cất giọng.

Bắt gặp ánh mắt ấy, vân Nhiễm cũng chẳng dám nói gì, Phong Nguyệt Trần Đến gần Ngạn Ly Trở mặt rất nhanh dịu dàng Hỏi thăm...

- Nàng có sao không, Ngạn.

Ngạn ly Lắc đầu nhẹ, Nhìn Ngạn Ly Phong Nguyệt Trần Cũng Nhìn Được Hình như cô rất mệt rồi... Một tay Ôm Ngạn Ly Dựa vào người mình Nhẹ giọng..

- Ngạn, Trở về Đào Hoa cốc Với Ta, Được không.

Phong Nguyệt Trần dịu giọng, Thế giới này Hắn đã trải qua bao nhiêu Chuyện rồi, Sống bao nhiêu năm, Của cải vật chất Hắn không thiếu Nhưng Lại Ít khi Hắn Dùng đến, Chỉ Cho Vương Ngạn Ly tất cả, cô biết cách Tiêu Tiền, Hắn thì không, Những thứ đó dù sao vẫn chỉ là vật chất, Thứ quan trọng nhất Đối với Hắn Là Vương Ngạn Ly, Hắn rất muốn Sống một cuộc sống đơn giản Với Cô mà thôi nhưng Tính cách cô không thích Yên bình.

Ngạn ly Mệt mỏi, mắt nhắm mắt mở gật đầu, Thì Bổng nhiên Hai người biến mất trong học viện Đầy người kia.

- Ơ, Dạ Minh thúc, Phụ thân và mẫu thân đâu rồi,lúc nảy họ còn..

- Tiểu Dương, Thúc chỉ là một thượng Thần Nhỏ nhoi sao dám quản chuyện của hai người Thần Quân đó chứ, Nhất là Dạ Nguyệt ta không muốn đắt tội với Hắn a, Nếu không Yêu giới ta đang yên bình chỉ sợ Sẽ biến mất thành tro...

Diên Lăng bên kia Ngồi tự kỷ, Đếm kiến dưới góc cây...u sầu, Ngạn Vương của cô đã là lần thứ n + bị tên Phong Nguyệt Trần bắt đi rồi.

__________

500 năm sau

Một sơn Cốc Tách biệt khỏi Thiên Hạ, Rất nhiều Hoa đào nở rộ Rất đẹp, vài dòng sông nhỏ Xanh nước Tạo nên Một hồ nước lớn trong xanh, Có thể Nhìn thấy Cả Con cá bơi tung tăng trong Nước, Giữa hồ có một ngôi nhà Tre Đơn sơ Nhưng khá lớn, Nhiều cây xanh Tạo nên cảnh quan Đẹp động lòng người.

Khúc Nhạc êm dịu dưới Gốc một cây hoa Đào lớn, Người nam nhân Yêu nghiệt Mặt Bạch y Đang đưa tay Gãy từng khúc Nhạc Trên Huyền cầm Kia, Bên cạnh rất có nhiều hủ rượu rãi rác, Trên Cành cây đào này Xuất hiện người nữ nhi Xinh đẹp Dung mạo khuynh Thành đang Đưa tay cằm Hủ rượu uống.

- Trần, Ngươi Cho Dạ Hy một Mình Đi tìm Loài Chim bảy màu Ở Phía Nam, không sợ Con bé đi lạc sao..

- Con bé thông minh, Tuyệt đối Không Lạc đường Như Nàng đâu.

Phong Nguyệt Trần nở nụ cười Nhẹ, Vương Ngạn Ly ở đây mấy Ngàn năm còn chưa quen hết đường đi Ở Đào Hoa cốc còn Dạ Hy nữ hài tử Mới sinh ra có vài trăm năm đã Quen thuộc với tất cả kể cả Có bao nhiêu Gốc cây, hay mỗi ngày có bao nhiêu thứ xuất hiện ở đây Dạ Hy điều biết rõ..

- Ý nói là Ta thua nhóc đó sao??

- Thua rất nhiều, Nấu ăn, Thiêu thùa, Vẽ tranh.... Nàng chưa từng Giỏi hơn Ai cả.

Mỗi lời Trần nói đều như là mũi tên Đâm vào người cô, Sau Hắn lại có thể nói vậy chứ,.. Ngạn Ly Giận dỗi Xoay người Thì quên mất Đang Nằm trên cành cây nên rơi xuống, tưởng sẽ nát mông nhưng May thay Phong Nguyệt Trần đỡ lấy..

- Nhưng Như vậy Mới không Có Ai có thể thay thế Được Nàng.

Nàng là Thứ duy nhất, độc nhất vô nhị,không ai thay thế được Trong Lòng Hắn a.

Sau này Dù thế nào đi nữa Thì vẫn mong Mãi ở cạnh người, Muốn cho cả Thế Gian Biết ta Rất yêu Người.

_________________

Hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.