Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 224: Bố trí kế hoạch hồi kinh




Nhạc Thiên Tuyết trầm ngâm: "Ta biết, nhưng ta muốn trở về Thiên Long quốc để tìm tiền triều Hoàng Cung." Tử Dạ thoáng sửng sốt: "Vì sao ngươi phải làm vậy?" Vốn dĩ chính bọn họ cũng muốn tìm cái này nhưng Nhạc Thiên Tuyết đánh không lại Biên nhi.

Hơn nữa, hiện tại Chiến Liên Thành và nàng cãi nhau nên tạm thời trở mặt.

Chẳng lẽ nàng là vì Chiến Liên Thành mà muốn đi sao.Tử Dạ càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, không biết Nhạc Thiên Tuyết đang nghĩ gì.

Bất quá, Nhạc Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Chuyện đã đến mức này, nếu Chiến Liên Thành có tâm thì không cần ta phải trở về hắn cũng sẽ thay ta tra ra chân tướng.

tất cả đều vì hắn muốn cứu sư phụ mà thôi.

Lúc trước Thời Thịnh muốn giết ta, ta do dự tự hỏi có nên cứu hắn hay không." Tử Dạ bất đắc dĩ hỏi: "Nhưng ngươi đã không cứu hắn.

Vậy ngươi và Chiến Liên Thành không còn biện pháp vãn hồi rồi." Nhạc Thiên Tuyết nở nụ cười: "Theo như lời của Văn Trí đại sư: Mệnh chúng ta tương khắc, vãn hồi rồi thì như thế nào, ra sao? Thôi, trước cứ như vậy đi, ta sẽ giúp ngươi và Tiểu Bao Tử.

Còn những chuyện khác ta đều đã có chủ ý của mình." Tử Dạ có chút thương cảm: "Ta lúc trước tưởng rằng ngươi không tin vào số mệnh, còn đang định khuyên ngươi.

Không nghĩ đến bây giờ ngươi lại tin.

Vậy cũng tốt." Tử Dạ không muốn thấy Nhạc Thiên Tuyết thương tâm.

Nếu có thể, hắn nguyện ý giết chết Chiến Liên Thành để nàng sống thật vui vẻ, hạnh phúc.

Đây là số mệnh...

Là đại kiếp nạn của bọn hắn.

Cả đời này đều không tránh khỏi.

Chợt Tiểu Bao Tử nghiêng đầu, hỏi: "Tỷ tỷ.

Ngươi giúp ta làm gì?" Nhạc Thiên Tuyết đáp: "Tỷ tỷ trên đường sẽ giải thích cho ngươi biết tại sao tôn chủ kia lại đặc biệt quan tâm tới ngươi." Tiểu Bao Tử gật đầu, trong lòng âm thầm nhớ kỹ.

Nhạc Thiên Tuyết bị thương, không còn khí lực để nói thêm gì nữa, nàng liền đi nghỉ ngơi, mọi việc giao choTự Dạ xử lý.

Tiểu Bao Tử lo lắng, muốn chiếu cố Nhạc Thiên Tuyết, Bất quá hắn lại không giúp đỡ được gì.

"Tỷ tỷ.

Ngươi đau ở đâu?"-Tiểu Bao Tử hỏi-"Ta giúp ngươi thổi một chút sẽ nhanh hết đau." Nhạc Thiên Tuyết sắc mặt tái nhợt, thanh âm rất nhẹ."Ta không đau." "Nhưng ngươi nhổ ra nhiều máu như vậy.làm sao không đau được."-Mũi Tiểu Bao Tử có chút ê ẩm.

Hắn bình thường bị thương một vết nhỏ là đau muốn chết rồi.

Hiện tại Nhạc Thiên Tuyết sao có thể không đau đây.Nhạc Thiên Tuyết mím môi, nhắm mắt lại: "Ta thật sự không đau.

Nếu đau, thì chẳng qua là đau lòng."."Tâm đau? Vậy ta phải thổi như thế nào?"-Tiểu Bao Tử hỏi.

Nhạc Thiên Tuyết cười khổ một tiếng, cảm thấy hết thảy đều không như những gì nàng tưởng tượng.

Đúng vậy, làm sao để được như nguyện.

Coi như nàng móc cẳ tim phổi ra, Chiến Liên Thành cũng sẽ không cảm động đâu.Lúc này, trong nội tâm đầy khó chịu, bi thương, nàng nói: "Tiểu Bao Tử, ngươi hãy vỗ nhè nhẹ tay ta, ta rất nhanh sẽ hết đau." Tiểu Bao Tử lập tức liền gật đầu, rồi vỗ rất nhẹ lên mu bàn tay của nàng.

Nhạc Thiên Tuyết dần dần thiếp đi.

Vì nàng bị thương, mà Tử Dạ nhân lúc này sắp xếp lại lộ tuyến nên thuyền đi chậm hơn rất nhiều.

Dù sao Thiên Long quốc cũng là địa bàn của Chiến Liên Thành, hắn phải muôn phần cẩn thận, nhất định đảm bảo Nhạc Thiên Tuyết được an toàn.

Bọn hắn sẽ không đi đường thủy nữa.

Tiểu Bao Tử muốn mang theo Tiểu Bạch là không có khả năng.

Hắn đành phải để cho Tiểu Bạch chính mình tự ly khai.

Đã qua mười ngày, vết thương của Nhạc Thiên Tuyết đã bắt đầu khởi sắc.

Bất quá, nàng liên tiếp bị thương khiến cho chân khí bị hao tổn, rất khó khôi phục.

Tử Dạ bỗng nhiên nghĩ ra một ý kiến hay: "Đối thủ của Chiến Liên Thành ở Thiên Long quốc là ai?" Nhạc Thiên Tuyết khó hiểu: "Ngươi định làm gì? Dĩ nhiên là lão Hoàng Đế rồi." Tử Dạ vội đáp: "Vốn ta rất có lòng tin đối với việc giao đấu cùng Chiến Liên Thành.

Nhưng giờ còn có thêm Huyền tộc, ta phải cẩn thận hơn.

Không có gì tốt hơn là tìm đối thủ của hắn để cùng hỗ trợ."."Khoan đã.

Ngươi đây là lợi dụng hay hợp tác? Nói thật.

Ta thật không muốn để cho lão Hoàng Đế hỗ trợ." Nhạc Thiên Tuyết tỏ rõ ý kiến.

Tử Dạ liền giải thích: "Đây là cùng có lợi cùng có lợi mà thôi.

Ta biết ngươi hận lão Hoàng Đế, nhưng mà hiện tại ngươi nên biết cái gì là cần nhất." Nhạc Thiên Tuyết vẫn đang mím chặt môi, không nguyện ý.

Tử Dạ vỗ vai nàng, sau đó hướng mị nhãn về phía Nhạc Thiên Tuyết: "Bình tĩnh một chút.

Ta đã thông tri cho Ngọc Đình Dương(?).

Đoán chừng hắn đang trên đường đến." Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, rồi quay sang mắng: "Ngươi tự chủ trương.

.

Ta không đồng ý, muốn đi thì tự ngươi đi đi." Tử Dạ không nghĩ đến Nhạc Thiên Tuyết lại phản ứng như vậy, hắn đành nói: "Trách không được ngươi không chịu cùng Chiến Liên Thành trở về.

Nguyên lai là người đã từng hại người của ngươi, ngươi cương quyết sẽ không tha thứ." Nhạc Thiên Tuyết gật đầu: "Ta chiinhs là không muốn tha thứ.

Nếu như ngươi cảm thấy tốt, thì tự chính mình đi.

Ta sẽ không mượn lực lượng của lão Hoàng Đế." Tử Dạ bất đắc dĩ phải buông tay.

Bỗng, Tiểu Bao Tử chỉ vào bầu trời, nói: "Tỷ tỷ.

Chúng ta không đi trên mặt đất, vậy có thể bay trên trời chứ?" Tử Dạ, Nhạc Thiên Tuyết và Văn Trí đại sư sững sờ, kinh ngạc nhìn Tiểu Bao Tử.

Tiểu Bao Tửkhẳng định: "Ta nói thật mà.

Bay trên trời sẽ không có ai đuổi kịp được." Văn Trí đại sư hôm nay thân thể hư nhược không ít, nghe thấy Tiểu Bao Tử nói như vậy, hắn cũng trừng to mắt: "Tiểu Bao Tử.

Ngươi đây là nói thật?"."Đúng vậy."-Tiểu Bao Tử duỗi ra hai ngón tay-"Đương nhiên, chỉ có ta và tỷ tỷ, các ngươi khôngcó chỗ."."Vì sao? Ngươi không thể trọng nữ khinh nam, háo sắc như vậy được." Tử Dạ có chút không cam chịu: Luận tư sắc, hắn vượt xa Nhạc Thiên Tuyết.

Thế nhưng mỗi khi hắn nịnh nọt Tiểu Bao Tử, Tiểu Bao Tử lại một mực không để ý tới.

Hiện tại, còn phải tiếp nhận thêm đả kích này, khiến cho hắn thương tâm gần chết.

Tiểu Bao Tử giải thích: "Bởi vì Tiểu Hôi không lớn lắm, chỉ có thể mang một người thôi.

Nhưng tỷ tỷ so với các ngươi nhẹ hơn nhiều nên có thể mang ta theo cùng." Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy Tiểu Bao Tử càng ngày càng thông minh.

Bây giờ nói như vậy thật là làm cho nàng cao hứng.

Tử Dạ hé mắt, hỏi: "Tiểu Hôi là con vật gì vậy?" Mấy ngày này, hắn đã được chứng kiến sự lợi hại của Tiểu Bao Tử.

Động vật gì hắn cũng có thể trở thành bằng hữu.

Nên Tử Dạ khẳng định rằng đây sẽ là quái vật khổng lồ biết bay.

Tiểu Bao Tử đáp: "Là một con chim điêu lớn." Tử Dạ thở phào, nở nụ cười, tò mò hỏi tiếp: "Đại điêu ư? Có lớn lắm không?" Ngược lại Văn Trí đại sư vẻ mặt thành thật: "A di đà phật.

Thế gian không thiếu điều lạ.

Đại điêu chắc hẳn cũng là một kỳ vật, trọng lượng là rất lớn." Tiểu Bao Tử gật đầu, cười: "Đúng vậy, đúng vậy.

Tiểu Hôi cũng nói rằng nó rất lớn, không có con chim điêu nào nguyện ý cùng hắn làm bằng hữu.

Hắn chỉ có mình ta là bạn." Nhạc Thiên Tuyết sờ đầu Tiểu Bao Tử.

Hiện tại Tiểu Bao Tử còn nhỏ, không hiểu chính mình tại sao lại như vậy.

Bất quá nàng từng giải thích qua cho Tiểu Bao Tử, hắn đã minh bạch vài phần.

Cảm giác mình có thể cùng động vật làm bằng hữu thật đúng là vô cùng cao hứng.

Nàng nói: " Ngươi có bằng hữu ở khắp thiên hạ.

Trả cho ta cái tên được sửa lại của ngươi." Tiểu Bao Tử liền kéo tay Nhạc Thiên Tuyết: "Tỷ tỷ không nên ghen.

Ta chỉ yêu nhất mỗi mình tỷ tỷ thôi." Tử Dạ nổi giận, đem Tiểu Bao Tử giật ra: "Tiểu mỹ nhân là của ta.

Ngươi đã lớn rồi, đừng có một mực quấn quít lấy nàng nữa.

Thật là phiền phức." Tiểu Bao Tử cùng Tử Dạ đùa giỡn đã quen, nên vẫn cầm tay Nhạc Thiên Tuyết, chu miệng nhỏ."Tỷ tỷ mới không phải là của ngươi đấy." Nhạc Thiên Tuyết vẫy tay, làm cho hai người yên tĩnh một chút, rồi nghiêm mặt nói: "Như vậy thì giờ chúng ta phải tách ra thôi.

Ngươi đi cùng Ngọc Đình Dương, rồi khi đến Kinh Thành thì tất cả tập trung lại." Tử Dạ hít một tiếng: Thế cũng được.

Ai bảo mình nhiều thịt hơn một chút nên không thể tranh cùng Nhạc Thiên Tuyết đây.

Sau khi quyết định, bốn người liền lập tức xuất phát.

Nhạc Thiên Tuyết cùng Tiểu Bao Tử đi tìm đại điêu trong hai ngày cũng không thấy.

Nhạc Thiên Tuyết có chút buồn bực, hỏi: "Tiểu Bao Tử.

Có phải đại điêu kia đã tìm được bằng hữu mới hay không? Nên giờ không quan tâm tới ngươi nữa rồi." Tiểu Bao Tử kiên định lắc đầu."Không phải như vậy đâu.

Nó nghe thấy tiếng huýt sáo của ta nhất định sẽ đến đây." Dứt lời, Tiểu Bao Tử lại huýt sáo.

Cái huýt sáo kia hắn quanh năm đều mang theo bên người, giúp loài thú nhận ra hắn.

Nhạc Thiên Tuyết ngẫm nghĩ: Thiên hạ rộng lớn như vậy, muốn tìm một đại điêu quả thật vô cùng khó.

Bất quá, bây giờ bọn hắn đang đứng ở trên đỉnh núi.

Bỗng Nhạc Thiên Tuyết cảm giác được một luồng gió lớn ập đến, rồi nghe thấy Tiểu Bao Tử hô to: "Tiểu Hôi.

Ta ở chỗ này, ta ở chỗ này." Nhạc Thiên Tuyết sững sờ.

Thật sự đến sao? Nàng ngẩng đầu lên, trông thấy một đại điêu khổng lồ cơ hồ như muốn che khuất cả bầu trời.

Sau khi nó nghe được thanh âm của Tiểu Bao Tử thì từ giữa không trung xoay mình thoáng chút đã bay xuống đất.

Nhìn thấy con vật khổng lồ kia đang bay thấp xuống, Nhạc Thiên Tuyết vô thức lui về sau mấy bước.

Tiểu Bao Tử ngược lại không sợ, nhanh chóng nhào tới: "Tiểu Hôi.

Chúng ta đã chờ ngươi rất lâu." Đại điêu kia mở cánh ra, ôm Tiểu Bao Tử đang nhào tới.

Rõ ràng đây là một tình cảnh tràn đầy yêu thương.

Nhưng Nhạc Thiên Tuyết lại lạnh run hết cả sống lưng, bởi đại điêu này thật sự quá khổng lồ.

Nàng chưa từng bái kiến qua một đại điêu nào lớn đến thế.

Sau khi Tiểu Bao Tử cùng đại điêu ôn chuyện xong, hắn mới nói rõ tình huống cho đại điêu nghe.

Đại điêu kêu hai tiếng đáp ứng, hoàn toàn không cự tuyệt.

Thấy vậy, Tiểu Bao Tử quay đầu lại, giục: "Tỷ tỷ.

Chúng ta đi nhanh đi." Nhạc Thiên Tuyết gật đầu.

Muốn đi tới kinh thành cần ít nhất hơn nửa tháng, không biết đại điêu này sẽ mất bao nhiêu thời gian đây…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.