Quỷ Y Thập Tam

Chương 101: Trà Xanh




Sau khi Sở Phi hoà thuận với Lăng Giáng Hồng, tâm tình nàng rất tốt, cả người có tinh thần, tốc độ phục hồi lại nhanh gấp đôi so với nguyên bản, làm mọi người không khỏi cảm khái vạn phần, Lăng Giáng Hồng ảnh hưởng tới Sở Phi thật đúng là không nhỏ.

Không bao lâu, Tự Cơ nghe nói Sở Phi đã tỉnh, liền khẩn cấp tới thăm Sở Phi.

Mấy ngày nay, trong lòng nàng luôn không bỏ xuống được Sở Phi, nhưng Tự Cơ là một người phi thường tự hạn chế mình.

Nàng hiểu được nếu như khổ mến Sở Phi thì kết cục nhất định không thể thân nhau như ban đầu, cho nên khi phần tình cảm không hiểu này bắt đầu phát sinh, chỉ có thể cố gắng cắt đứt.

Lần này Lăng Giáng Hồng lại ngoài ý muốn không cản trở gì mà là im lặng ly khai, để Sở Phi và Tự Cơ yên lặng nói chuyện.

Nàng biết rõ Tự Cơ đối với Sở Phi không bình thường, bất quá...!Lăng Giáng Hồng gợi lên khóe miệng, nàng tin tưởng Tự Cơ, càng tin tưởng Sở Phi.

Còn nữa, Tự Cơ đối với Quỷ Y môn và Minh Phượng cung đều thập phần quan trọng.

Hiện tại xem ra tuy rằng Sở Phi bị thương không nhẹ, nhưng mà bởi vì chuyện này đã thật sự hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc với Quỷ Y môn.

Huyền Minh đã trở lại, nàng sẽ không tiếp tục làm chưởng môn Quỷ Y môn, không cần đeo trên lưng trọng trách của Quỷ Y môn nguyên bản không thuộc về nàng.

Hiện tại Lăng Giáng Hồng cần phải làm là hảo hảo bảo hộ Sở Phi, không cho Huyền Minh tìm được nàng.

Sở Phi thấy Tự Cơ đến thăm mình, rất là vui vẻ, một mặt nhiệt tình tiếp đón Tự Cơ ngồi xuống, một mặt tự mình pha cho Tự Cơ một chén trà.

Mấy ngày nay dưỡng thương, mọi người không cho Sở Phi làm việc nặng, Sở Phi buồn chán liền rỗi rãnh nghiên cứu trà đạo, uống trà dưỡng sinh, mỗi ngày bề bộn đến bất diệc nhạc hồ, Lăng Giáng Hồng cũng nghe theo tính tình của Sở Phi, không can dự nhiều.

Tự Cơ nhẹ nhàng hớp một ngụm nước trà xanh do Sở Phi pha, ngọt lành ngon miệng, mùi thơm ngát hợp lòng người.

Tự Cơ cúi đầu vừa nhìn, ống trúc xanh biếc mới mẻ, tỉ mỉ mài thành một chén trà con nhỏ xinh, để trong lòng bàn tay vuốt phẳng cảm thấy rất bóng loáng.

Nhìn ra được người chế tạo nó có tâm tư trầm tĩnh.

Màu trà u lục như nước suối thanh lương trong hồ, liền hỏi: "Trà này mặc dù không phải là trà quý báu nhưng thật là trà tốt, một ngụm tươi mát ngon miệng, hương khí hợp lòng người, đây là trà gì vậy?"

"Ha ha, ta cũng chỉ lấy ngay tại chỗ này.

Đây là trà lá trúc, ta dùng một ít lá trúc ở trong viện này ngâm vào nước trà.

Sáng sớm thừa dịp trời còn chưa sáng, hái lá trà non mịn nhất, sau đó lấy lá trúc đã được ngâm trong sương sớm nấu lấy nước." Sở Phi ảm đạm cười.

Đã nhiều ngày, thương thế chuyển biến tốt, sắc mặt Sở Phi tuy rằng tái nhợt, nhưng thần sắc chuyển tốt rất nhiều, không giống lúc vừa được cứu trở về.

Tự Cơ cũng cười nói: "Thập Tam không hổ là Thập Tam, ngay cả lá trúc nho nhỏ này cũng có thể bị ngươi lợi dụng, nấu ra trà ngọt như vậy."

"Đây chẳng qua là ta rảnh rỗi đến nhàm chán, tìm cách vụn vặt giết thời gian, ta dùng sương sớm để nấu.

Cái gọi là, đạo thượng lộ, nuôi vị, sinh tân.

Xương bồ thượng lộ, thanh tâm, mắt sáng.

Cửu diệp thượng lộ, lạnh máu, chỉ ế.

Hoa sen thượng lộ, thanh thử, di thần.

Hoa cúc thượng lộ, nuôi máu, tức phong.

Mà lá trúc thượng lộ thì có thể thanh tâm giả trừ phiền muộn, phối hợp với công hiệu của lá trúc, uống nhiều rất tốt cho thân thể.

Hái trà, pha trà, còn có thể để cho lòng ta yên tĩnh hơn, nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện..." Sở Phi từ miệng Lăng Giáng Hồng biết được Tự Cơ giúp mình rất nhiều, ngẩng đầu nhìn Tự Cơ nói, "Tự Cơ, cám ơn ngươi! Thật có lỗi, làm ngươi lo lắng rồi."

"Có nhiều khách khí với ta như vậy sao? Không cần giải thích.

Lúc trước ngươi giúp ta có từng nghĩ tới dựa dẫm vào ta để có được lợi ích gì sao?...!Chúng ta là bằng hữu, là tri kỷ, vậy thì không cần nói nhiều như vậy." Tự Phi lại uống vài ngụm trà, mới cười nói.

"Cũng đúng..." Sở Phi cười cười, "Sau này Tự Cơ có tính toán gì không đây?"

"Ta?" Mày Tự Cơ giương lên, "Hiện tại Thụy nhi là hi vọng duy nhất của ta.

Ta sẽ dùng hết toàn bộ tâm tư hảo hảo nuôi nấng hắn khôn lớn, bảo vệ hắn thật tốt, những cái khác...!Thập Tam, ta không có vướng bận gì, duy nhất không an tâm đó là ngươi và Thụy nhi.

Hiện tại Thụy nhi có cả Tự gia thủ hộ, mà ngươi thì sao?"

Sở Phi cúi đầu, vuốt vuốt chén trà trong tay, ước chừng sau khi vòng vo vài vòng, mới nhẹ nhàng nói: "Ta cũng không biết...!Nguyên bản, Quỷ Y môn ta cũng không có ý nhận, nên thật ra hiện tại thoải mái rất nhiều.

Chỉ là đột nhiên cảm giác giống như thiếu thứ gì đó...!Ta muốn trở về Tiên Giang, dù sao còn có Bạch Hổ Bang, đó là tâm huyết của ngoại công.

Giáng Hồng thương ta, không cho ta đi ra ngoài, ta hiểu được, chỉ là ta thật sự không muốn luôn sinh hoạt dưới bảo bọc của nàng."

"Ta hiểu ngươi..." Tự Cơ cười cười, "Trước kia ta cảm thấy không tranh sự đời là được, không cần đếm xỉa đến, lại không nghĩ rằng đem bản thân mình ràng buộc đến khó sống.

Có một số việc, trốn tránh không được, nhưng mà cũng không thể cưỡng cầu.

Thập Tam, thuận theo tự nhiên đi! Nếu Lăng Giáng Hồng hi vọng ngươi ở lại thì ngươi đừng ngại lưu lại, hảo hảo dưỡng thương, chiếu cố tốt bản thân, lúc cần thiết, ngươi có thể trợ giúp nàng mà."

"Tự Cơ, ta phát hiện, cùng ngươi nói chuyện phiếm thực sự rất thoải mái..." Trên mặt Sở Phi treo đầy ý cười.

Tự Cơ nói không sai, cái gì nên tới sẽ tới, tựa như kiếp mạng của Huyền Minh, dù mưu toan nghịch thiên thế nào cũng không thể thay đổi, đồng dạng, tai kiếp nàng phải thừa nhận cũng không dễ dàng tránh đi, nàng có thể làm, đúng là điều tiết tốt nhất trạng thái của mình, tùy thời đón đỡ, khiêu chiến.

"Vậy chẳng phải là vinh hạnh của ta sao?" Tự Cơ đứng lên, "Tốt lắm, ta cũng cần phải trở về, Tự gia còn có việc chờ ta đi xử lý.

Ngươi nghỉ ngơi tốt đi, đừng quá mệt nhọc."

"Nhanh như vậy đã muốn đi?" Sở Phi đứng lên theo, lôi kéo tay Tự Cơ nói: "Ta tiễn ngươi..."

"Thập Tam, ta phát hiện, ngươi thay đổi." Tự Cơ nhìn Sở Phi, tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt sáng ngời.

"Ân?" Sở Phi nghi hoặc ngẩng đầu.

"Ngươi trở nên thích nở nụ cười, hơn nữa là nụ cười phát ra từ nội tâm, cho nên, đừng làm cho mình mang nhiều gánh nặng như vậy..." Tự Cơ bỗng nhiên kéo Sở Phi qua.

Sở Phi nhất thời không phản ứng, dưới chân lảo đảo một cái, ngã vào trong lòng Tự Cơ.

Tự Cơ nhân cơ hội ôm lấy eo nhỏ nhắn của Sở Phi, đặt cằm trên đầu vai Sở Phi.

Tư thế như vậy thập phần mờ ám, mặt Sở Phi ửng hồng, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì: "Ách...!Tự..."

"Thập Tam..." Tự Cơ lộ ra một nụ cười vừa chua sót lại thoải mái, chặn lời nói của Sở Phi, ở trên trán Sở Phi nhẹ nhàng đặt xuống một cái hôn, "Chiếu cố tốt bản thân mình...!Ta...!Đi rồi..."

Sở Phi được Tự Cơ nhẹ nhàng buông ra, trên mặt mang theo tia đỏ ửng vì không thích ứng được.

Nàng kháng cự tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng mà tri kỷ như Tự Cơ, Sở Phi cảm thấy không bết bát lắm, hương khí trên người Tự Cơ nhập vào mũi, làm nàng không biết phải làm sao.

Nhưng mà Tự Cơ đã vội vàng rời đi, Sở Phi chỉ kịp thấy bóng lưng nhỏ gầy của Tự Cơ.

Cái loại cảm giác vừa rồi...!Sở Phi không có nghĩ sâu, nhưng cũng không khó chịu, nếu Tự Cơ thật sự muốn nói gì nữa, sẽ không cứ như vậy rời khỏi.

Tự Cơ đi rồi, cũng đại biểu chuyện này đã xong, tại một cái hôn không rõ.

Từ nay về sau, nàng và Tự Cơ chính là bằng hữu, là tri kỷ.

"Như thế nào? Luyến tiếc sao?" Giọng nói của Lăng Giáng Hồng sâu kín vang lên, làm Sở Phi không tự giác giơ lên khóe miệng.

"Giáng Hồng." Sở Phi nghiêng mặt qua, "Nàng ghen tị?"

"Tự Cơ sao?" Lăng Giáng Hồng nhíu mày hỏi lại.

Sở Phi lập tức không có khí thế: "Không phải..." Lấy sự thông tuệ của Lăng Giáng Hồng, làm sao không hiểu quan hệ giữa nàng và Tự Cơ đây? Nói ghen, vẫn là vọng tưởng.

"Ngốc Phi nhi..." Lăng Giáng Hồng đến gần Sở Phi, đưa tay kéo nàng vào lòng, "Sau này đừng để người khác trừ ta ra tùy tiện ôm nàng thân nàng."

Sở Phi cười ngọt ngào: "Giáng Hồng, nàng đối với ta thật tốt.

Ta sẽ luôn luôn ngu ngốc như vậy, nàng có thể vẫn đối tốt với ta hay không đây?"

Lăng Giáng Hồng nhíu mi, trừng mắt nhìn Sở Phi một cái, xoay người muốn đi.

Sở Phi không thuận theo, không buông tha, muốn Lăng Giáng Hồng cho nàng đáp án, vô ưu vô lự, xấu lắm làm ầm ĩ cũng là chuyện thật lâu rồi không có.

Lăng Giáng Hồng không muốn mất đi Sở Phi, cho nên luôn để Sở Phi đợi ở chỗ này.

Cho dù hiện tại bên ngoài rừng trúc này đang trở trời, nàng cũng có năng lực làm Sở Phi không thể cảm thụ được dù là một chút.

"Chưởng môn?" Thanh Đại khoác thêm áo khoác cho Sở Phi đang đứng phía trước mình.

Vào đêm, Sở Phi ngủ không được, đi ra ngoài nhìn trời ngẩn người.

Lăng Giáng Hồng lại đi vắng, tuy rằng trên miệng nàng ấy nói trở về gặp Thương Trưng Vũ, nhưng Sở Phi hiểu được nhất định là bên ngoài đã xảy ra chuyện.

Sư phụ của mình đối với thuật Trường Sinh cố chấp như vậy, còn có những thị thị phi phi này, hẳn là đều là từ lần mình bị thương này mà tất cả được mang lên mặt bàn, có lẽ bên ngoài đang rối loạn, mà mình lại rúc vào trong cái thế giới nho nhỏ này.

"Thanh Đại, tỷ cũng ngủ không được sao?" Sở Phi quay đầu, nhìn thoáng qua Thanh Đại, ngồi xuống ghế đá, cũng vỗ vỗ tay ý bảo Thanh Đại ngồi ở một bên.

"Ân, có chút..." Mặt Thanh Đại ửng đỏ một chút, "Sư tỷ ngủ sâu vô cùng, cho nên không muốn quấy rầy nàng, nên mới ra đây đi dạo."

"Đang lo lắng cái gì đây?" Sở Phi gầy yếu quay mặt, ánh trăng chiếu rọi vào đường nét trên khuôn mặt dịu dàng, thật nhẹ nhàng ấm áp.

"Quỷ Y môn." Thanh Đại hơi thở dài, "Bất quá cũng chỉ là ngẫu nhiên ngẫm lại, dù sao muốn ta lập tức thoát khỏi nó là không thể nào."

"Thanh Đại, xung quanh nhiều người như vậy, chỉ có tỷ là sẽ không giấu diếm ta hay gạt ta, tỷ có thể nói cho ta biết, bên ngoài đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không?" Sở Phi biết, Mộc Hương và Thanh Đại đều là từ nhỏ ở Quỷ Y môn lớn lên, cũng giống như nàng là một tay Huyền Minh dạy dỗ, bị đả kích không hề nhỏ hơn so với nàng.

Hiện giờ các nàng không trở về Quỷ Y môn, hai người bọn họ hẳn là giống như nhi đồng luống cuống khi bị đuổi ra cửa chính.

"Chưởng môn, ta sẽ không lừa ngươi...!Ta thật không rõ ràng lắm.

Mấy ngày nay, sư tỷ luôn cự tuyệt không cho ta biết hết thảy tin tức có liên quan tới Quỷ Y môn, cho nên...!Ta cũng không rõ." Thanh Đại lắc đầu, không phải không rõ nổi khổ tâm của Mộc Hương, muốn rời xa huyên náo mang theo nàng cùng nhau rời đi.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Mộc Hương mệt mỏi, chính mình cũng mệt mỏi.

"Ân!" Sở Phi gật đầu, không nói gì nữa.

"Nếu muốn biết như vậy, vì sao không đi hỏi Lăng Giáng Hồng?" Thanh Đại lại hỏi.

"Giáng Hồng sẽ không nói cho ta biết, nhất là hiện tại thương thế của ta còn chưa tốt." Sở Phi lắc đầu.

"Nàng làm như vậy cũng đúng...!Muội cái dạng này, ngay cả võ công cũng không thể dùng, còn không bằng một người bình thường, Lăng Giáng Hồng làm sao yên tâm để muội đi ra ngoài đối diện với mấy cái này? Sư...!Sư phụ, nhất định đang phát điên tìm muội.

Chưởng môn, có đôi khi, muội nên nghe lời nói của Lăng Giáng Hồng một chút.

Tuy rằng cho tới nay đều là muội nghe theo ý của nàng, nhưng muội có phát hiện không, trên thực tế, Lăng Giáng Hồng vẫn luôn nhân nhượng muội.

Những ngày qua nàng bôn ba qua lại, nhất định rất vất vả, ngay cả muội cũng không thể hỗ trợ nàng, nhưng mà nàng thấy muội bình yên vô sự thì buồn rầu gì cũng nhẹ như mây bay."

"Thanh Đại, sau khi cùng một chỗ với sư tỷ, tỷ trở nên rất biết ăn nói nha! Trước kia tỷ rất lạnh lùng, lúc nói chuyện cũng chỉ là ít ỏi mấy lời." Sở Phi nheo mắt lại, cười nhìn Thanh Đại, "Vốn dĩ, ta nghĩ rằng các tỷ hiện tại sẽ phi thường thống khổ, bất quá thấy các tỷ thông thấu như vậy, ta cũng yên tâm."

"Chưởng môn quá lo lắng, hiện tại sư tỷ và ta còn có cái gì nghĩ mãi mà không rõ đây?" Thanh Đại cười lại, có được Mộc Hương xem trọng là chuyện hạnh phúc nhất đời này của nàng, còn lại, sớm đã nhìn ra.

"Không nên tiếp tục gọi ta là chưởng môn...!Sau khi sư phụ trở về, ta đã không còn là chưởng môn Quỷ Y môn.

Sau này, các tỷ có thể giống như Giáng Hồng gọi ta là Phi nhi, như vậy thân thiết hơn một ít, Thập Tam tên này quá nặng." Sở Phi nâng đầu nhìn Minh Nguyệt sáng tỏ trên bầu trời, thở dài, "Quỷ Y Thập Tam, đã sớm chết."

Ở cái hôm Huyền Minh lại xuất hiện kia, đã đọa nhai mà chết!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.