Ninh Cảnh vừa nói xong, một tiếng cười vang lên từ góc khuất, vài đạo thân ảnh đi tới, dẫn đầu là nam nhân phong hoa tuyệt đại, tao nhã như mây trời, mặt mày ôn dung nhìn Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh, trong lòng Vân Nhiễm thầm kêu không tốt, Yến tiện nhân sẽ không nghe thấy nàng cùng Ninh Cảnh nói chuyện chứ, nhưng nhìn thần sắc hắn như thường, chắc là không nghe được.
Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh đi qua, nhìn thấy bên người Yến Kỳ còn có một nữ tử đang cứng ngắt, người này cũng không xa lạ chính là thiên kim của Tống đại nhân Tống Tình Nhi, Tình Nhi thấy Vân Nhiễm như thấy được cứu tinh, nhanh chóng đi qua: “Gặp qua quận chúa Trường Bình.”
“Umh, ngươi đứng lên.” Vân Nhiễm nâng Tống Tình Nhi dậy cười cười nhìn nàng ta: “Làm sao vậy, sắc mặt ngươi không tốt lắm, không khỏe sao?”
“Đúng vậy, hôm nay bụng ta không thoải mái, ta sợ không thể tham gia hoa vương đại tài.”
Tống Tình Nhi cảm thấy nếu tham gia hoa vương đại tài sẽ gặp chuyện không may, cho nên lúc trước đã cố tình ăn linh tinh để bị đau bụng, vốn nàng ta nghĩ có thể trốn thoát, không ngờ thủ hạ của Yến Kỳ lại đưa thuốc cho nàng ta uống, hắn không từ bỏ ý định muốn Tình Nhi phải tham gia. Yến Kỳ làm như vậy khiến nàng cảm thấy là vì sao Yến quận vương muốn nàng dự thi.
“Không thoải mái, thì không cần tham gia đi.”
Vân Nhiễm không lơ đãng, nhìn Yến Kỳ u ám, ánh mắt rơi trên người Vân Nhiễm. Hôm nay nàng thật kinh diễm dù là hắn cũng cảm thấy vậy, hơn nữa nữ nhân này khác nhứng mỹ nhân khác không cố ý làm ra vẻ ta đây, cùa nàng là tự tin thành tính, tùy tâm sở dục.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Yến Kỳ cười xán lạn nhìn Tống Tình Nhi: “Tống tiểu thư thật sự rất nghiêm trọng sao? Có cần bản quận vương truyền thái y tới khám, bên điện Hương Lạp có thái y.”
Tống Tình Nhi cả kinh nếu truyền thái y sẽ kinh động đến nhiều người, hơn nữa nàng cũng không có việc gì: “Không có việc gì, không cần phiền đến thái y.”
“Vậy ngươi xác định có thể tiếp tục?” Yến Kỳ cười như ngọc phát ra hàn khí, Tống Tình Nhi rùng mình, lạnh cả người không dám nói nhiều: “Có thể, hiện tại ta cũng không sao.”
Vân Nhiễm nghe Tồng Tình Nhi nói liền ôn hòa lên tiếng: “Nếu ngươi không thể tham gia thì không cần gượng ép, có thể để Yến quận vương nói với hoàng thượng một tiếng, rút lui là đực sang năm lại tham gia cũng giống nhau.”
Yến Kỳ nâng mắt cười như nắng nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình cho rằng như vậy thích hợp sao? Sứ thần tam quốc đều tập hợp ở điện Hương Lạp, hoàng thượng cũng đã hạ ý chỉ, hiện tại bản quận vương lại đi xin cho Tống tiểu thư miễn tham gia, bản quận vương không có vấn đề gì cả, nhưng Tống tiểu thư sẽ vô sự sao?”
Âm thanh Yến Kỳ như ngọc, nghe thì như đang có ý tốt, nhưng từng tiếng lại ẩn chưa đao phong sắc bén, Tồng Tình Nhie nghe vậy liền biến sắc mặt, tại buổi lễ long trọng như vậy nếu để Yến Kỳ đi với với hoàng đế, nàng ta không khỏe, không thể tham gia hoa vương đại tài, Yến Kỳ sẽ không có chuyện gì, nhưng hoàng thượng sẽ nhớ kỹ phụ thân nàng, về sau Tống gia còn được yên bình không?
Tống Tình Nhi nhanh chóng lên tiếng: “Ta không sao, không có vấn đề gì, quận chúa không cần lo lắng.”
Vân Nhiễm nìn Tống Tình Nhi lại nhìn Yến Kỳ, thản nhiên cười nói: “Hóa ra Yến quận vương Đại Tuyên cũng có lúc hiểu lý lẽ, ta còn tưởng Yến quận vương làm chuyện gì cũng đều tùy tâm sở dục.”
“Quận chúa Trường Bình là muốn làm quận vương xấu hổ sao? Bản quận vương chỉ là một quận vương nho nhỏ sao sao tùy tâm sở dục dưới chân thiên tử.”
“ha ha, hóa ra ngươi cũng cũng có ưu điểm, rất hiểu bản thân mình đấy.”
Vân Nhiễm trào phúng, hai người đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, vừa đi vừa nói chuyện đến giữa núi, phía sau Ninh Cảnh ai oán nhìn Yến Kỳ, nhưng Vân Nhiễm không lên tiếng hắn không dám nói lung tung, còn Tống Tình Nhi lại hâm mộ Vân Nhiễm, quận chúa thật mạnh mẽ, không thua kém Yến quận vương, nàng thấy Yến quận vương liền sợ hãi nhung quận chúa không sợ, ngược lại còn lợi hại hơn với với Yến quận vương, nữ tử như vậy thật là kỳ nữ thiên hạ, trong lòng Tống Tình Nhi tán thưởng.
Cách đó không xe hướng điện Hương Lạp, vang lên tiếng hoan hô thái giám truyền: “Hoàng thượng giá lâm.”
Các tiếng “Hoàng thượng giá lâm,” liên tiếp truyền tới, Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm trầm ổn lên tiếng, “Đi thôi, hoa vương đại tài sẽ nhanh chóng bắt đầu.”
Trước đài Hương Lạp, người người đang quỳ, một đạo thân ảnh đứng thẳng giữa đam đông, lướt mắt vừa lòng nhìn mọi người, trừ bỏ sứ thần thăm viếng hành bán bán lễ, triều thần cùng dân chúng đều quỳ xuống hành đại lễ.
“Đứng lên đi, hôm nay trẫm chủ trì hoa vương đại tài, hi vọng trời phù hộ Đại Tuyên hoa vương xuất hiện.”
Mọi người đứng dậy, thượng thư hộ bộ chờ triều thần tập hợp đông đủ, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm cũng vừa tới nơi, Yến Kỳ không hề để ý tới Vân Nhiễm, Tống Tình Nhi, đi về phía hoàng thượng cùng Sở Dật Kỳ tiến về phía đại điện thờ bách hoa tiên tử dâng hương, cầu tiên tử phù hộ cho Đại Tuyên, đồng thời cầu cho hoa vương xuất thế.”
Binh lính tùy thân của hoàng thượng, phân ra canh gác bốn phía, không cho bất cứ kẻ nào tùy tiện tiếp cận đại điện, văn võ bá quan chờ ở bên ngoài điện, trong điện chỉ có hoàng đế cùng vài vị cận thần hầu hạ dâng hương,
Trước đài Hương Lạp, rất nhiều người ngồi, phía trước còn không ít vị trí dành cho người có thân phận mới được ngồi.
Vân Nhiễm đang nhìn liền có người gọi nàng, nhanh chóng nhìn lại thấy Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh đang ngoắc tay, Vân Nhiễm dặn dò Ninh Cảnh đi về đoàn sứ thần Tây Tuyết, nàng cùng Tống Tình Nhi đi tới chỗ bọn họ, Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh đã giữ chỗ cho nàng hai người ngồi xuống Sơn Trà cùng Lệ Chi cũng đã có mặt, trên tay Lệ Chi còn có một vòng hoa, đang cười thẹn hùng, Vân Nhiễm kinh ngạc tùy hứng hỏi: “Lệ Chi, ai tặng cho ngươi vậy?”
Sơn Trà nhanh chóng lên tiếng: “Quận chúa, là Triệu Hổ tặng Lệ Chi tỷ tỷ,”
Lệ Chi muốn cản cũng không kịp rồi, trừng mắt liếc Sơn Trà, ngượng ngùng cười, Vân Nhiễm liếc Lệ Chi, thấy nàng ta thẹn thùng hình như cũng có ý với Triệu Hổ, Vân Nhiễm mím môi cười nhìn Lệ Chi xấu hổ đỏ mặt dậm chân: “Không để ý tới các ngươi nữa.”
Trong điện Hương Lạp, tân hoàng cho phép, thượng thư lễ bộ mời hoàng thượng lên đài cao, chuẩn bị bắt đầu hoa vương đại tài.
Hoàng đế ngồi một bên, theo thứ tự lần lượt là sứ thần tam quốc, bên còn lại là triều thần Đại Tuyên.
Hôm nay hoa vương đại tài chia làm bốn mang, cầm kỳ thi họa mỗi mảng chọn ra bốn mỹ nhân cùng lên đài thay phiên nhau biểu diễn, quyền bình chọn do người dưới đài quyết định, ai được cổ vũ nhiều hơn sẽ đứng thứ nhất, cuối cùng mỗi mảng chọn ra bốn người xuất sắc nhất để vào vòng cuối cùng, quyết định xem ai là người đứng thứ nhất, dĩ nhiên người đứng thứ nhất không đồng nghĩa với việc thành hoa vương.
Hoa vương phải có thiên dị tượng mới có thể thành,
Tỷ như Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên, các nàng đều đứng thứ nhất nhưng không thành hoa vương.
Trên đài cao tất cả mọi người ngồi xuống vị trí, hoàng đế ra lệnh hoa vương đại tài bắt đầu.
Thái giám bên người hoàng thượng cầm theo danh sách bắt đầu điểm danh, vòng thứ nhất là họa.
Tuy rằng cầm kỳ thi họa cùng nhau, nhưng vì cầm cần nhiều thời gian hơn cho nên năm nay mảng cầm xếp sau cùng.
Trên đài thái giám Hứa An đọc tên, nhanh chóng có bốn mỹ nhân lên đài biểu diễn, dưới đài mọi người im lặng theo dõi, thỉnh thoảng nhỏ giọng thì thầm.
Dưới chỗ Vân Nhiễm đang ngồi, Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh quan tâm hỏi Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm lần này ngươi sẽ vẽ cái gì.”
Vân Nhiễm: “Không phải, ta sẽ đánh đàn.”
Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh nhíu mi các nàng tưởng rằng Vân Nhiễm sẽ vẽ, không ngờ là đánh đàn, xem ra cầm nghệ của Vân Nhiễm cũng thâm hậu.
Vân Nhiễm hỏi Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh: “Các ngươi định so cái gì?”
Lam Tiểu Lăng giành nói trước: “Ta là thi thư pháp, đây là thứ ta am hiểu nhất.”
Hạ Tuyết Dĩnh tiếp lời: “Ta là chơi cờ, đó là sở trường của ta.”
“Chúc hai người kỳ khai đắc thắng,” Vân Nhiễm cười, ánh mắt nàng rơi trên người công chúa An Nhạc, phát hiện nàng ta tâm tình không tốt, mắt hơi hồng, căn bản không có xem mọi biểu diễn trên đài. Vân Nhiễm có chút thương xót, người yên tĩnh tốt đẹp như An Nhạc sao Đường Tử Khiên lại không thích, không phải hắn vẫn thích nữ tử ôn hòa như năng sao, An Nhạc không những dịu dàng còn co thân phận cao quý.
Vân Nhiễm tiến đến bên cạnh An Nhạc: “An Nhạc, ngươi làm sao vậy?Hình như có chuyện không vui.”
Công chúa An Nhạc cả kinh ngẩng đầu cười nhẹ: “Không có việc gì, ta chính là thấy hơi chán, hàng năm đều xem không có gì mới mẻ.”
“Ngươi có tâm sự sao? Có chuyện gì có thể nói với ta, không chừng ta có thể giúp ngươi.”
Vân Nhiễm nhỏ giọng An Nhạc hơi sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, trong đầu kêu khổ, nàng thích Đường Tử Khiên, nhung hoàng huynh lại có ý muốn gả Trường Bình cho hắn, nếu nàng nói ra không phải sẽ làm hỏng chuyện của Trường Bình với Đường Tử Khiên sao, vẫn là không nên nói.
An Nhạc cắn cắn môi: “Ta không sao, đúng rồi Trường Bình, hôm nay ngươi dự thi cái gì?”
“Cầm.”
Công chúa An Nhạc sửng sốt lôi kéo tay Vân Nhiễm: “Ngươi sao lại chọn cầm, Giang Tập Nguyệt năm ngoái đứng thứ nhất hoa vương đại tài, sở trường của nàng ta chính là cầm, sao ngươi không chọn họa.”
Vân Nhiễm cười rộ lên, tràn đầy tự tin: “Ngươi sao lại nghĩ sở trường của ta là họa, thực tế tài đánh đàn của ta cao hơn nhiều so với hạ.”
Nàng làm ngũ sắc lưu quang họa chỉ có tính mới mẻ độc đáo thôi, còn nói về sở trường, đánh đàn mới là tuyệt kỹ của nàng .
Công chúa An Nhạc mở to mắt cực kỳ kinh ngạc, quên cả đau lòng, ngạc nhiên nhìn Vân Nhiễm: “Trường Bình, lần này ngươi về kinh thật sự khác trước, tài maọ song toàn, tâm tư nhanh nhẹn, ngươi như vậy sao Yến quận vương lại từ hôn, không biết giờ hắn có hối hận không?”
Công chúa An Nhạc đưa mắt nhìn Yến Kỳ trên đài cao, ôn nhuận như ngọc, lúc này đang miễn cưỡng tựa vào ghế nghe người bên cạnh nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu, rõ ràng là không để ý, nhưng tư thái lại phát ra mị lực phong tình vạn chủng.
Hắn chắc là sẽ hối hận ngày đó từ hôn quận chúa Trường Bình, An Nhạc đột nhiên cười, nàng có cảm giác Yến Kỳ sẽ hối hận, nghĩ đến người như ngọc Yến quận vương cũng có lúc hối hận, tâm tình Anh Nhạc bỗng bớt đau thương, hóa ra không phải có một mình nàng khổ.
Vân Nhiễm nghe An Nhạc nói, im lặng nở nụ cười. Yến tiện nhân sẽ hối hận sao? Chỉ sợ là không, nhưng cũng mặc kệ hắn hối hận hay là không hối hận, cuộc đời nàng sẽ không có khả năng cùng Yến tiện nhân xuất hiện.
Trên đài cao bốn mỹ nhân đã hoàn thành phần thi, thái giám đem bốn tác phẩm triển lãm cho mọi người cùng ngắm, không ít người chỉ trỏ bình luận.
Rất nhanh nhóm thứ hai lại lên đài tỷ thý vẽ tranh, Vân Nhiễm đối với họa không có cảm giác, ngẩng đầu nhìn chung quanh, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có mấy người đi tới, cầm đầu là quận chúa Minh Tuệ, bên cạnh là Giang Tập Nguyệt, Mai Nhược Hàm còn có vài vị thiên kim tiểu thư khác.
Đoàn người đi tới chỗ Vân Nhiễm ngồi, quận chúa Minh Tuệ cười cười nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, nghe nói hôm nay ngươi không có chọn họa mà chọn đánh đàn đúng không?”
Vân Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, không biết quận chúa Minh Tuệ có gì muốn chỉ giáo.”
“Ta muốn nói với ngươi một câu, ngươi chết chắc rồi, đây là sở trường của Giang Tập Nguyệt, nàng ta là người đứng thứ nhất năm kia, ngươi cho ngươi có thể vượt qua nàng sao.”
Quận chúa Minh Tuệ cười cười, Vân Nhiễm thản nhiên: “Quận chúa Minh Tuệ cũng nói nàng ta là đứng thứ nhất năm kia, không phải năm nay, mục đích của ta không phải là đứng đầu mà là hoa vương.”
Vân Nhiễm lười biếng nói, nàng vừa dứt lời đám người quận chúa Minh Tuệ lập tức bị chán động, quận chúa Minh Tuệ có phản ứng lại chỉ vào Vân Nhiễm: “Ngươi cũng dám nói hoa vương, ngươi mà cũng mơ làm hoa vương, nếu ngươi có thể thành hoa vương, ta sẽ khấu đầu lạy ngươi ba cái.”
Vân Nhiễm mở to mắt nhìn: “Quận chúa Minh Tuệ xác định nói được làm được chứ? Sẽ không giống Giang tiểu thư thua không dậy nổi.”