Quỷ Xá

Chương 40: 40: Cửa Sổ




“Quỷ đều sợ hãi, đủ để thấy oán niệm của chủ nhân tấm bảng sau khi chết đến tột cùng bao lớn!”

Ninh Thu Thủy nhìn bài tử một mắt, cảm thấy lạnh phía sau lưng, nhưng vẫn là thu hồi cái bài vị này, nói:

“Chúng ta rời khỏi đây trước đi, không biết lúc nào lão quỷ kia sẽ trở về, ở đây nhìn qua cũng không có đầu mối hữu dụng gì khác nữa.

.

.”

Qua lại ngừng lại một cái như thế, đã đến buổi trưa, bọn họ về tới khu nghỉ ngơi cho du khách trong thôn, đi tới thực đường lấy cơm.

Vừa lấy xong cpmw, liền thấy có một cô gái mặc quần jean yểu điệu đi tới, nói với bọn họ rằng:

“Ba vị, có thì giờ rảnh không?”

Ninh Thu Thủy và Lưu Thừa Phong không có trả lời.

Bạch Tiêu Tiêu giống như cười một cái:

“Có a, cô có chuyện gì không?”

Cô gái mặc quần jean yểu điệu đưa tay ra chỗ cô.

“Tôi là Đường Kiều, có muốn cùng nhau họp một cái không?”

“Những người tham dự cửa máu khác cơ bản cũng đều ở đó.”

Bạch Tiêu Tiêu chần chờ chỉ chốc lát, gật đầu.

“Không thành vấn đề.”

Cô đi theo phía sua Đường Kiều, đến trong một căn phòng tương đối lớn ở lầu một, ở đây có bốn người tham gia cửa máu khác.

Ninh Thu Thủy quét một mắt, nhíu nhíu mày nói:

“Tại sao lại thiếu 3 người rồi?”

Sau khi anh hỏi ra vấn đề này, mặt của hai người trong này biến sắc đến hết sức khó coi.

Căn cứ vẻ mặt của bọn họ, ba người kia chắc là không về được nữa.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có tiện nói một chút không?”

Có lẽ là khuôn mặt đẹp của Bạch Tiêu Tiêu nổi lên tác dụng, theo lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của cô hỏi vấn đề này, một người trong đó chậm rãi mở miệng nói:

“… Cũng không có gì, chính là ba người bọn họ tổ chức thành đoàn thể xuyên qua rừng rậm, đi miếu sơn thần ở phía sau tìm kiếm sinh lộ.”

“Chúng ta từng khuyên bọn họ, nhưng bọn họ cố ý muốn đi, đồng thời hứa hẹn vô luận có tìm được đầu mối ở trong thần miếu trên núi khôn, trong vòng một giờ cũng sẽ xuống.”

“Núi kia cũng không cao, hơn nữa có cầu thang tu kiến phi thường tinh tế, lên xuống đều tiện, không cần mười phút… Nhưng mà chúng tôi ở dưới chờ chờ gần ba giờ, cũng không có chờ được bọn họ, chúng tôi đoán rằng có thể bọn họ gặp cái gì ở trên núi rồi, ngay khi chúng tôi suy nghĩ xem có nên lên núi cứu bọn họ hay không…”

Nói đến chỗ này, vẻ sợ hãi trong con ngươi của người nọ đã sắp tràn ra, như là nhớ ra tràng cảnh đáng sợ gì đó, bỗng nhiên bụm miệng, bắt đầu nôn khan!

Tuy rằng biểu hiện của bạn bên cạnh anh ta ổn định không ít, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt không gì sánh được.

Mọi người thấy bọn họ như vậy, cũng không có giục, lẳng lặng đợi.

Đợi tới khi người đàn ông nôn khan cuối cùng cũng ổn định dạ dày sôi trào của bản thân, tài dùng một số gần như thanh âm khàn khàn nói rằng:

“Ngay khi chúng tôi suy nghĩ xem có nên lên núi cứu bọn họ, hay là rời đi, trên núi bỗng nhiên có cái gì lăn xuống, thiếu chút nữa đập phải chúng tôi…”

“Đợi được thứ này triệt để dừng ở trên đất trống, chúng tôi mới nhìn thấy, thứ từ trên núi lăn xuống đó là cái gì…”

“Đó là… Là thi thể của ba người bọn họ!”

Nghe nói như thế, hô hấp của mọi người trong phòng đều dừng lại.

Vắng vẻ không tiếng động.

Hai mắt của người đàn ông nôn khan có chút trống rỗng, tự lẩm bẩm:

“Giống như cổ thi thể sáng nay ở ngoài nơi chiêu đãi kia như đúc… Giống nhau như đúc…”

“Đầu của bọn họ bị tươi sống kéo xuống… Là quỷ… Nhất định là quỷ!”

“Trong thần miếu trên núi kia… Có quỷ!”

Thấy anh ta trở nên có chút tố chất thần kinh, bạn ở bên cạnh anh ta dùng sức vỗ vỗ mặt của anh ta, một chai nước lạnh đưa đến bên miệng của anh ta, theo uống được vài hớp nước lạnh, tâm tình của người đàn ông mới ổn định lại lần nữa, nhìn chằm chằm bàn trước mặt, không nói được một lời.

Một lúc lâu, Đường Kiều mới thở dài một cái.

“Tình huống trước mắt, tất cả mọi người nhìn thấy.”

“Cái cửa máu này cũng không biết là tình huống gì, rõ ràng là cánh cửa máu thứ hai.

độ khó lại quá quá cao…”

“Thực không dám giấu giếm, thật ra là tôi là người cũ đã qua năm cánh cửa máu rồi, lần này là dẫn dắt người mới, nhưng độ khó của cửa máu này thực sự quá cao, thậm chí không thua gì cửa máu thứ năm của tôi trước đây!”

“Nếu như mọi người không đoàn kết hợp tác, lúc này chúng ta đây rất có thể sẽ diệt đoàn!”

Vừa nghe đến hai chữ diệt đoàn, ở đây ngoại trừ Ninh, Bạch, Lưu ba người, sắc mặt của tất cả đều chợt biến!

“Hợp tác, đương nhiên không có vấn đề, nhưng cô muốn hợp tác thế nào?”

Bạch Tiêu Tiêu nhấc chân dài lên, một tay nhẹ nhàng chống cằm của bản thân, chớp chớp đôi mắt của mình nhìn Đường Kiều.

Đường Kiều tựa hồ không phải rất thích quan sát như vậy của Bạch Tiêu Tiêu, hơi nhíu nhíu mày.

Trực giác của cô nói cho cô biết, Bạch Tiêu Tiêu này.

.

.

Không phải người mới gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.