Quỷ Xá

Chương 16: 16: Tiếng Kêu




Ở nhà bếp, Lưu Thừa Phong thấy không có những người khác tiến vào, mới hạ thấp giọng hỏi:

“Tiểu ca, tối nay cậu… Muốn đi lầu hai sao?”

Đang lấy thịt trong tủ lạnh Ninh Thu Thủy ngẩn ra, chợt cũng không quay đầu lại cười nói:

“Xem ra, chú cũng không ngu xuẩn như biểu hiện vậy.”

“Ngoài thô trong mịn a!”

Được Ninh Thu Thủy khen một cái như thế, Lưu Thừa Phong ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Tiểu ca… Tôi có một chút không hiểu.”

“Vì sao ban ngày chúng ta không lên lầu hai, cứ phải chờ buổi tối đi?”

“Chỗ đó… Hẳn là rất nguy hiểm đi?”

Vô luận là trước khi đi nữ chủ nhân biệt thự cảnh cáo bọn họ, hay là trực giác nội tâm của mọi người, đều nói cho bọn hắn biết… Lầu hai nguy hiểm không gì sánh được!

Hơn nữa, cửa sắt lớn đi thông lầu hai bị một cái khóa sắt khóa lại.

Bọn họ không có chìa khóa.

Ninh Thu Thủy vừa ở trong tủ lạnh tìm tìm cái gì, vừa nói:

“Đích xác rất nguy hiểm… Nhất là ban ngày.”

Lưu Thừa Phong ngẩn ra.

Được Ninh Thu Thủy ám chỉ như thế, ông mạnh hiểu rõ ra!

“Tiểu ca, ý của cậu là… thứ quỷ giết người kia, không phải lão thái thái lầu một, mà là… Ở lầu hai!”

“Ban ngày, nó ở lầu hai nghỉ ngơi, buổi tối, nó đi ra… Kiếm ăn? !”

Ninh Thu Thủy khẽ gật đầu.

“Đúng.”

“Lão thái thái chắc là người bình thường, là… mồi mà thứ quý trong biệt thự kia dùng để câu cá.”

“Hơn nữa tôi có một dự đoán phi thường không tốt… Nhưng cái dự đoán này cần đêm nay mới có thể có được nghiệm chứng.”

Ninh Thu Thủy đang nói, đột nhiên phát hiện cái gì, một phen tìm kiếm, từ trong tủ lạnh lấy ra vài khối thịt.

Những thứ thịt này bị đóng gói chân không, không có bất kỳ ghi chú.

Bên trong.

.

.

Đều là một ít thứ đen thùi lui không ngoại lệ.

Nhưng bởi băng vụn quá nhiều, cho nên bọn họ cũng nhìn không ra đây là cái gì.

Vì vậy, Ninh Thu Thủy đưa cục thịt cho Lưu Thừa Phong bên cạnh.

“Mở ra xem.”

Lưu Thừa Phong lấy dao ra cắt cỡ túi nilon hút chân không bọc bên ngoài ra, chợt mạnh ngừng lại.

“Khỉ gió.

.

.”

Ông nhìn thịt trong túi nilon chân không, nhịn không được xổ một câu th ô tục.

Trong túi nilon chân không này đựng, dĩ nhiên là một khối thịt mang theo lông tóc rậm rạp!

Nhìn từ vị trí bộ lông, chắc là chân.

.

.

Hơn nữa còn là thuộc về người!

“Con mẹ nó trong túi này đựng là.

.

.

Là thịt người? !”

Lưu Thừa Phong sợ đến trực tiếp ném đi cục thịt trong tay.

Cục thịt bị đông đến cứng ngắc rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Ông chợt nhớ tới thịt trước đó bọn họ ăn, nhịn không được nôn ra một trận.

Lưu Thừa Phong biết ông ăn đúng là thịt bò, nhưng vẫn cảm thấy buồn nôn.

Ninh Thu Thủy nhặt cục thịt trên mặt đất lên, cẩn thận nhìn một chút, cuối cùng lại bỏ chúng nó vào trong túi.

“Tôi nghĩ, tôi đã biết vì sao lão thái thái lầu một kia không ăn thịt rồi.

.

.”

Một bên Lưu Thừa Phong thật vất vả nhịn được d*c vọng nôn khan, mới tái nhợt nghiêm mặt sắc nói:

“Vì sao?”

Ninh Thu Thủy chậm rãi nói rằng:

“Bởi vì ở trước chúng ta, có người đã từng đút lão thái thái ăn những thứ thịt này, dẫn đến trong lòng lão thái thái có bóng ma nghiêm trọng đối với thịt.

.

.”

“Hơn nữa chú không cảm thấy quá kỳ quái sao?”

Lưu Thừa Phong nhíu mày:

“Cái gì kỳ quái?”

Sau khi Ninh Thu Thủy bọc lại xong thịt này, bỏ lại về trong tủ lạnh.

“Lão thái thái kia rõ ràng đã tê liệt, nhưng trên cửa sổ lại trong phòng bị đóng rất nhiều thanh thép, giống như là rất sợ lão thái thái chạy thoát vậy.

.

.”

Lưu Thừa Phong tinh tế vừa nghĩ, thật đúng là có chuyện như vậy.

Nhưng ngay sau đó, ông cũng cảm thấy cả người băng lãnh, coi như nghĩ tới chuyện đáng sợ gì vậy.

.

.

“Ý của cậu là, lão thái thái liệt.

.

.”

Ánh mắt của Ninh Thu Thủy sắc bén, gật đầu.

“Rất có thể.”

“Bất quá, cái này cũng không đáng sợ, chuyện đáng sợ chân chính.

.

.

Còn ở phía sau.”

Lúc nói chuyện, anh lại từ trong tủ lạnh chọn lựa một khôi thịt dê nạt, ném cho Lưu Thừa Phong.

“Còn có chuyện đáng sợ hơn?”

Lưu Thừa Phong tiếp được thịt dê, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Đầu lông mày của Ninh Thu Thủy vặn ra một cái gút nhỏ.

“Chú không phát hiện.

.

.

Người nhà này, đến một tấm hình cũng không có sao?”

Đang cắt thịt Lưu Thừa Phong hơi chút dừng lại động tác một chút.

Quả thực.

Lúc trước nữ chủ nhân biệt thự dắt cháu bé có ít nhất 8-9 tuổi, thì cách nhiều năm như vậy, dù là nam chủ nhân và nữ chủ nhân ly hôn, chí ít trong nhà cũng sẽ lưu lại một chút ảnh chụp của người phụ nữ và con gái mình chứ.

.

.

Nhưng trên thực tế, tầng trệt và lầu một căn bản không có bất luận ảnh chụp gì thuộc về người phụ nữ, cô gái nhỏ, cùng với lão thái thái lầu một!

Vì sao.

.

.

sẽ như vậy chứ?

“Hơn nữa, nếu như tôi không nhìn lầm, giày nữ trong tủ giày ở cửa nhà.

.

.”

Ninh Thu Thủy nói chuyện, bỗng nhiên dừng lại, cuối cùng lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.