Quỷ Vương Phi, Bổn Vương Hận Ngươi!

Chương 33: Chỉ cần nàng vui là ta hạnh phúc !




Mộ Dung Nguyệt rời đi, chiếc xe ngựa đi tới Tứ vương phủ mà tim cô đập rộn ràng..Hiên Viên Thanh..ta cần đối mặt với ngươi ra sao đây..tình yêu của ngươi..và cả chân tình ngươi dành cho ta..

Tiểu Vân đỡ nàng xuống xe, Chu quản gia bước ra hành lễ thì biết được Hiên Viên Thanh hiện đang trong vương triều, nàng đi tới tìm Liễu Oanh đang ngồi ngoài hậu hoa viên:

-Liễu Oanh!

-Tham kiến…! – Liễu Oanh nhún người hành lễ.

-Không cần đa lễ, nào ta tới tìm tỉ có việc tâm sự! Tiểu Vân..mang trà đến!

-Dạ!

Mộ Dung Nguyệt mỉm cười ngồi xuống ghế đá đối diện với cô, Tiểu Vân mang trà lên rót vào tách cho hai người rồi cúi người lui xuống. Mộ Dung Nguyệt mỉm cười nhẹ:

-Chủ nhân..! – Liễu Oanh quỳ xuống.

-Chu Tước..rốt cuộc cũng tìm ra ngươi rồi! – nàng nâng trà lên.

-Chủ nhân..! – cùng một lúc Tiểu Vũ cùng Bạch Hổ xuất hiện.

-Đừng quỳ nữa.. bây giờ thì mau nói cho ta biết đi..các ngươi đến thế giới này có ý gì? Còn Thanh Long đâu.. hắn không phải là ở cùng các ngươi?

-Chủ nhân…thật ra..chúng tôi đến là để bảo vệ chân nguyên của những vị tu nhân đạo sĩ có sức mạnh cường đại để chống lại quỷ vương của ma giới! –Tiểu Vũ nói lạnh.

-Ý ngươi..những người đó là Hiên Viên Thanh, Hiên Viên Hạo..và ta sao? – nàng giật mình.

-Ngươi chắc là sẽ chiến binh để chống lại quỷ vương nhưng..vẫn còn tận bảy người nữa..đó chính là hoàng thượng Hiên Viên Sở, Mã Tiểu Hoa, Hiên Viên Cảnh, thái tử Hàn Duật, Mộ Phong, Hiên Viên Ngọc..và còn một người nữa hiện tại chúng ta chưa tìm ra! – Bạch Hổ nói.

-Để cho cha ta cử tứ đại thần thú các ngươi cùng với Thái Thượng Lão Quân, cùng với những vị tỉ tỉ thì việc này quả nhiên quan trọng.. được rồi việc này cứ theo như cũ mà làm,các ngươi đi trước đi! – nàng phất tay.

-Dạ!

Bạch Hổ cùng Tiểu Vũ thoắt cái rời đi, Chu Tước thì ngồi đối diện cúi đầu cung kính:

-Hiên Viên Thanh, thật ra có thân phận gì mà lại được cha ta tiến cử để đi đánh lại quỷ vương..ngươi chắc hẳn biết?

-Chủ nhân…thật ra, Hiên Viên Thanh..!

Mộ Dung Nguyệt trợn to mắt ngạc nhiên, tay nàng làm rơi vỡ cả tách trà..nước mặt bất giác rơi xuống không tự chủ..cậu ta..

Mộ Dung Nguyệt lập tức hướng tới thư phòng của Hiên Viên Thanh đi tới..tại sao..tại sao lại giấu ta..tại sao ai cũng muốn lừa dối ta như vậy chứ..

Cánh cửa mở ra, Mộ Dung Nguyệt bước vào liền thấy xung quanh toàn là tranh vẽ hiện thân tiên tử Nguyệt Phi của nàng, tay bất giác đưa lên.. giọt nước mắt rơi xuống:

-Nguyệt..nhi! – phía sau vang lên tiếng nói.

Nàng quay mặt lại, bước chân dồn dập nhanh về phía Hiên Viên Thanh và “bốp”, một cái giáng tay xuống khuôn mặt của anh, Mộ Dung Nguyệt siết chặt tay lại để không đánh chết người đang đứng trước mặt:

-Nói đi..tại sao hả? – nàng nghiến răng lại nói, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.

-Nguyệt nhi…chúng ta..rốt cuộc đã xa bao lâu rồi? – Hiên Viên Thanh nhìn vào mắt nàng, tràn ngập vẻ đau thương.

-..Quan trọng sao..? – nàng nghẹn ngào khóc nấc lên.

-Nguyệt Phi…làm sao không quan trọng được chứ... nếu chỉ cần ta gặp nàng sớm hơn thì ta đã có thể có được trái tim nàng một lần nữa rồi.. ta thua chính là thua nơi trái tim nàng chứ không phải thua thời gian..Nguyệt Phi..có dám chắc với ta rằng trong tim nàng vẫn còn là hình bóng của A Lâm không? – Hiên Viên Thanh đau đớn nói.

-Tại sao chứ.. ngươi có thể chờ ta vạn năm vạn kiếp vì sao lại có thể không chờ ta được nữa?! – Mộ Dung Nguyệt nhìn hắn.

-Nguyệt Phi..dù cho bất cứ gì có thay đổi thì trái tim của ta dành tình cảm cho nàng mãi mãi không đổi..ta chờ đợi đã quen nên khi nhìn thấy nàng đối với ta đã là cam nguyện,không cần gì nữa miễn là nàng hạnh phúc và nở nụ cười đối với ta đã là hạnh phúc!

-A Lâm …tại sao ngươi lại nói như vậy..? Ta không cho phép..hu hu!

Nàng ôm chặt lấy hắn mà khóc lên, tình cảm nàng dành cho A Lâm làm sao có thể nói quên là quên nhưng.. rốt cuộc thì giữa Hiên Viên Hạo và A Lâm..nàng biết phải làm sao..tình ái quả nhiên vẫn là nỗi khổ vạn kiếp không có được lời giải mà.

Hiên Viên Thanh mỉm cười nhẹ, trên khuôn mặt cũng đã rơi ra giọt lệ đau thương, hắn ôm chặt lấy nàng..Nguyệt Phi của hắn..chắc giờ đây..nàng không còn là của ta rồi. Đôi mắt lục dạ sáng lên, Mộ Dung Nguyệt mơ màng ngã xuống vòng tay của hắn rồi ngủ mê đi..trong miệng còn trách cứ.. “A Lâm..ngươi dám dùng Tử Hồn thuật với ta..”. Hiên Viên Thanh cúi đầu hôn nhẹ vào trán nàng, đôi mắt lục dạ sáng lên, cả thân thể của Mộ Dung Nguyệt bừng sáng,trở về hiện thân của người hắn yêu..người hắn suốt bao năm chờ đợi..

-Nguyệt Phi..!

Bế thân thể nàng lên ghế ngồi tại thư phòng, Hiên Viên Thanh run rẩy đưa tay chạm vào khuôn mặt của nàng..nhìn sang Xích Lệ châu còn hai viên đan màu đỏ thẫm khẽ thở dài trong lòng, đang âu yếm nhìn khuôn mặt diễm lệ tuyệt trần bị Nhiếp Hồn thuật làm cho say giấc thì:

-Tứ ca! – cánh cửa bị đẩy ra.

-Có chuyện gì? – hắn liền lấy tay áo che đi.

-Đệ chỉ là thập muội tới, con nhóc bảo muốn huynh chỉ giáo vài điều! – Hiên Viên Hạo ngồi xuống ghế nhàn nhã dùng trà.

-Đúng đó tứ ca, muội có một chiêu thức trong bộ pháp Xích Nhân không hiểu được, huynh giúp muội với! – Hiên Viên Ngọc chạy tới.

-Được rồi! – Hiên Viên Thanh mỉm cười nhẹ.

-Tứ ca, ca đang giấu ai đây …oa..thật xinh đẹp, đây chẳng phải là tỉ tỉ trong bức tranh sao? Bên ngoài còn xinh đẹp hơn thế! – Hiên Viên Ngọc kinh ngạc.

Hiên Viên Hạo tò mò ngước mắt tới xem…đúng là dung mạo tuyệt sắc, có thể nói là người xinh đẹp nhất từ trước đến giờ mà hắn gặp, dẫu biết nàng rất xinh đẹp qua từng bức tranh do tứ ca họa nên nhưng không ngờ nàng có thể đẹp đến như vậy..nhưng sao hắn vẫn cảm nhận có chút thân quen..mà từ trước đến nay hắn chưa gặp qua nàng mà.

Hiên Viên Thanh mỉm cười nhẹ, đưa tay hướng tới phía giường, chiếc chăn lập tức bay lại, hắn cẩn thận đắp lên người nàng rồi quay sang nói nhẹ với Hiên Viên Ngọc:

-Tứ ca..tỉ ấy là ai vậy?

-Là vợ của ta..tỉ ấy rất ít khi xuất hiện lắm nên hôm nay tứ ca không giúp muội được! – Hiên Viên Thanh nói nhẹ.

-Oa…sao huynh cưới vợ không nói cho chúng ta biết được chứ..thật là..muội muốn nói chuyện với tứ tẩu..tứ tẩu mau thức..!

Hiên Viên Ngọc liền cầm tay nàng lay mạnh, Hiên Viên Thanh nhíu mày kéo tay nàng ra khỏi Hiên Viên Ngọc sợ làm nàng thức giấc. Nhưng hắn đâu biết trên tiên giới các hảo tỉ tỉ của nàng luôn dõi theo và đã làm phép giúp hắn chứ..

Mộ Dung Nguyệt mơ màng tỉnh giấc, đôi mắt màu tím dạ thật long lanh huyền ảo, cử chỉ nhẹ nhàng thoát tục, nàng nhíu mày lại cũng đã khiến cho Hiên Viên Ngọc đứng tim:

-Tỉ tỉ..sao tỉ lại có thể xinh đẹp như vậy a..!

-A Lâm..ai vậy? – nàng níu lấy tay áo của cậu rồi nói nhẹ, giọng thật mềm mại khiến người ta muốn nghe.

-Ta là thập muội của huynh ấy là Hiên Viên Ngọc, tỉ tỉ, tỉ xinh đẹp như vậy chắc chắn không phải phàm nhân bình thường đâu nhỉ? – Hiên Viên Ngọc nắm chặt tay nàng.

-Ta…!

-Ngọc nhi, để ta chỉ muội luyện pháp thuật..đừng quấy rầy Nguyệt Phi nữa! – Hiên Viên Thanh nói nhẹ.

-Đi thôi, chúng ta đi ra sân!

Hiên Viên Ngọc rất cố chấp, tay cứ nắm chặt lấy tay nàng không hề buông ra, Mộ Dung Nguyệt chỉ nhìn Hiên Viên Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt màu tím trầm ổn không hề có bất cứ điều gì cả. Bốn người đi ra ngoài sân, Hiên Viên Thanh chỉ dạy cho Hiên Viên Ngọc rất chu đáo, Mộ Dung Nguyệt chỉ đứng trong mái hiên nhìn ra, bên cạnh là Hiên Viên Hạo luôn dõi mắt nhìn nàng không rời:

-Làm sao lại nhìn ta như vậy? – nàng đánh mắt qua nhìn hắn lạnh nhạt.

-..Nàng rốt cuộc có từng gặp ta chưa? – Hiên Viên Hạo nhìn.

-Chưa từng, mà ta nói cho ngươi biết, tuổi ta không hề nhỏ hơn ngươi đâu đừng có gọi kiểu nàng này nàng nọ với ta, ta xứng với tiếng gọi cô cô của ngươi luôn đấy!

-Có biết ta là ai không mà ngông cuồng? – hắn bực tức.

-Cho dù ngươi có là thiên tử thì đối với ta ngươi chẳng qua chỉ là tên nhóc miệng còn hôi sữa thôi, chớ có ngông cuồng! – đôi đồng tử sáng lên.

Hiên Viên Hạo nhíu mày, hơi thở hắn không thông được, bàn tay vận công cũng chẳng được, nội đan đều bị phong ấn…nàng ta rốt cuộc là ai sao có thể chỉ nhìn một cái liền có thể khiến hắn biến thành dạng này..

-Nguyệt Phi tỉ tỉ! – Hiên Viên Ngọc gọi lớn.

-Ta tới đây! – đôi mắt trầm ấm lại, nàng bước đi ra.

Hiên Viên Hạo cúi người thở hổn hển, liền ngồi xuống ổn định khí tức, ngưng tụ đan điền bằng không hắn có thể mất mạng như chơi.

Mộ Dung Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng bước ra, Hiên Viên Ngọc liền kéo lấy tay áo nàng mà nói:

-Tỉ tỉ, tỉ chắc là rất mạnh, có thể biểu diễn cho muội xem không?

-Ha ha..ai nói cho muội biết là tỉ rất mạnh vậy?..là huynh sao? – nàng nhìn sang Hiên Viên Thanh đang đứng im.

-Không..không có! – hắn xua tay phủ nhận.

-Lẽ nào tỉ tỉ không có sức mạnh sao? – Hiên Viên Ngọc ngây thơ.

-Ha ha..không những là mạnh mà còn là rất mạnh đấy, ta có thể đánh cho tứ ca của muội không kịp trở tay đấy! Để tỉ biểu diễn cho muội xem nhé!

Nàng mỉm cười nhẹ, đứng thẳng người tay chỉ vào tảng đá to lớn trong sân, tảng đá liền bay lên trời và rồi “bùm” một tiếng nổ lớn vang lên, Hiên Viên Ngọc thẫn thờ, hai tay vỗ lớn thành tiếng rồi nói:

-Tỉ tỉ, tỉ thật lợi hại!

-Ha ha..chỉ là chuyện bình thường! A..!

-Nguyệt Phi..!

Nàng ngã vào lòng Hiên Viên Thanh, khuôn mặt tái nhợt đi nhưng vẫn duy trì nụ cười, tay nắm chặt tay hắn:

-A Lâm, ta không sao, ta sẽ không rời xa chàng nữa!

-Tứ ca, tứ tẩu làm sao vậy? – Hiên Viên Ngọc lo lắng.

-Tứ tẩu chỉ là hơi mệt, hai người về trước đi ta không tiễn!

Nói xong, hắn liền bế nàng rời đi. Hiên Viên Ngọc liền nhún vai khó hiểu chạy đến bên cạnh Hiên Viên Hạo đang tịnh tâm dưỡng thần, cô bé ngồi kế bên chờ đợi sau đó cùng cậu quay về.

Hiên Viên Thanh đỡ nàng về thư phòng liền phất tay một cái tạo kết giới khóa chặt cửa ra vào, Mộ Dung Nguyệt hoàn toàn nắm chặt tay cậu để không muốn ngủ đi:

-Nguyệt Phi…nàng bị làm sao?

-A Lâm..ta sẽ không xa chàng nữa, ta hứa mà! – nàng nói nhẹ, đầu ngã vào ngực cậu.

-Nguyệt Phi, muội muốn ngủ thì hãy ngủ đi, đừng gượng ép bản thân! – Hiên Viên Thanh để nàng nằm vào người cậu, còn cậu ngồi trên ghế.

-Không..ta cảm nhận được, chỉ cần ta ngủ đi,ta sẽ không còn gặp được A Lâm nữa..làm ơn..A Lâm..ta đã chờ chàng rất lâu rồi, hãy để ta bên chàng đi! – nàng nói nhẹ, cố gắng không để mình ngủ.

-Ta sẽ luôn bên nàng mà, yên tâm đi!

Hiên Viên Thanh mỉm cười nhẹ, nắm chặt tay nàng, Mộ Dung Nguyệt lim dim đôi mắt và cúi cùng nằm ngủ say đi.

Trên thiên giới, nhị tỉ Yến Phi ho ra máu, tất cả mọi người liền lo lắng quay quanh nàng:

-Nhị tỉ..tỉ không sao chứ?! – ngũ tỉ Hàn Phi lo lắng.

-Ta không sao..chỉ là dùng hơi nhiều tiên lực thôi! – Yến Phi nói nhẹ.

-Thất muội cũng thật là, vừa gặp được A Lâm liền không muốn rời khỏi hắn, làm hại nhị tỉ phải dùng phép đến mức như vậy! – tam tỉ Huệ Phi nói nhẹ trách móc.

-Được rồi, đỡ tỉ ấy lên giường nghỉ đi! – tứ tỉ Liên Phi nói lạnh.

-Tứ tỉ, tiên đan đây ạ! – lục tỉ Nhật Phi đưa.

Liên Phi lấy viên đan trong lọ ra cho vào miệng Yến Phi, rồi đỡ nàng nằm xuống giường khẽ thở dài, đại tỉ hết lòng lo cho tiểu thất nên mới trộm Xích Lệ châu, bây giờ thì nhị tỉ lại vì nàng lại thương tổn thân thể như thế..thật khiến người ta đau lòng.

Hiên Viên Thanh ôm chặt lấy Mộ Dung Nguyệt, hắn sợ mất nàng nhưng lại đau lòng khi nàng không vui..hắn phải làm sao mới được chứ.. Đang âu yếm nhìn nữ nhân trong lòng thì cánh cửa bật mở:

-Vì nữ nhân như thế thì có đáng hay không? – một nữ nhân xuất hiện.

-Việc này không cần ngươi quản, cút! – Hiên Viên Thiên lạnh như băng.

-Sớm quy phục ma tôn chúng ta thì ngươi sẽ có tất cả, kể cả nữ nhân đó!

-Không cần, quay về nói với Phượng Tử Ly, ta không bao giờ gia nhập Phượng Tử điện của hắn, đừng đến tìm ta!

-Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!

Nữ nhân mặc hắc bào, bổ nhào về phía nàng, Hiên Viên Thanh đưa tay lên đôi mắt sáng rực màu lục dạ, cổ khí mạnh mẽ đánh mạnh về phía nàng ta khiến nàng ta ngã xuống đất:

-Được, ma tôn để mắt ngươi có biết là vinh hạnh bao nhiêu không mà dám chối từ hả?

-Cút đi!

-Ngươi nhất định hối hận!

Nàng ta niệm chú xong liền biến mất, Hiên Viên Thanh chỉ đưa tay lên ngực,miệng chảy ra dòng máu, y đã sử dụng quá nhiều pháp lực lại phải đối phó với người của Phượng Tử điện thì không tránh khỏi phải bị nội thương, đưa tay lên huýt sáo một cái:

-Mang nàng ấy về ngũ vương phủ, chuyện hôm nay không được nói lại!

-Dạ! – Liễu Oanh bước tới đỡ lấy Mộ Dung Nguyệt đặt lên lưng, sau đó biến thành nguyên hình một con Chu Tước lớn bay đi.

-------

Tại Phượng Tử điện, trên trước giường đỏ rực với màn che mỏng,một nam nhân đang nằm dài với bộ y phục màu đỏ sẫm rộng làm lộ cả vòm ngực trắng nõn săn chắc, mái tóc thướt tha mềm mại xõa dài ra trông thật giống một đại mỹ nhân đang nằm thưởng thức rượu, xung quanh là các mỹ nhân đang hầu hạ cho hắn thì:

-Ma Tôn!

-Có chuyện gì mà ngươi lại gấp như vậy hả Tiêu Tuyết? – giọng nói nhẹ nhàng vang lên thật êm tai.

-Hắn ta lại từ chối ý tốt của ngài, chúng ta có cần cho người diệt hắn không ạ?! – Tiêu Tuyết cúi đầu nói.

-Các ngươi ra ngoài đi! – hắn mỉm cười nhẹ.

Đám nữ hầu liền cung kính cúi đầu, lui ra ngoài. Phượng Tử Ly ngồi dài mệt mỏi nhìn vào nữ nhân đang quỳ bên dưới, hắn đưa tay lên trước người nàng rồi hạ xuống:

-Ngươi nghĩ với bản lĩnh các ngươi có thể đối phó với hắn sao? Phải biết dùng đầu suy nghĩ một chút!

-Ma tôn, cứ để hắn như vậy sao? – sau khi được ma tôn chữa khỏi, thần sắc của nàng cũng phục hồi.

-Yên tâm.. chìa khóa đã xuất hiện thì việc còn lại là chờ nó tự động mở ổ khóa thôi! Ngươi yên tâm, chẳng bao lâu nữa tự động sẽ có người tìm đến chúng ta!

-Ma tôn..chẳng lẽ nữ nhân..!

-Lui xuống đi, lần sau trước khi vào gặp ta thì hãy ăn mặc cho đẹp bằng không đừng làm bẩn mắt ta như thế!

Phượng Tử Ly liền nằm nghiêng người xuống giường, búng tay một cái cánh cửa tự động mở ra liền có mỹ nhân bước vào hầu rượu hắn, Tiểu Tuyết im lặng cúi đầu lui ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.