Quý Tộc

Chương 19: Hưởng thụ




Mồ hôi thấm ướt tóc mai, chúng không thể chịu đựng được mà run rẩy, động tình. Đôi lông mày của Hạ Nhất vì thống khổ cùng khoái cảm xen lẫn mà sâu khóa lại.

Các giác quan của toàn bộ cơ thể như bùng nổ.

Người phía sau lại mãnh liệt cắm mấy chục cái, sau đó thả chậm động tác. Cơ bắp rắn chắc chống lại lưng cô, một bàn tay lớn từ dưới thắt lưng vươn lên, nắm chặt một bên ngực cô xoa nắn, chen chúc.

Đè lên điểm mẫn cảm ở chỗ sâu, tinh tế nghiền nát.

Ngược lại càng làm cho máu của cô rung động kịch liệt như chảy ngược, khiến cô bỗng dưng co giật.

Sau lưng một bờ môi ghé vào tai cô mà thở hổn hển, lòng bàn tay anh nắm lấy cằm cô xoay lại, sau đó mạnh mẽ răng môi giao nhau.

Chất lỏng đan xen có tơ tằm từ bên môi tràn ra, còn có mồ hôi cùng nước mắt giao nhau, vẻ mặt cô đầy hỗn độn không chịu nổi.

Tay chân vô lực ngã xuống, anh buông môi cô ra, một đường gặm cắn đến xương vai.

Một nửa khuôn mặt của cô được chôn cất trong một tấm nệm, không quên tìm kiếm anh ta.

“A Dục A Dục…”

Mềm mại suy yếu không thành tiếng, không có miệng.

Tiếng rên rỉ rất nhỏ lập tức bị nụ hôn bao phủ, anh không bao giờ để cô một mình.

Hạ Nhất cảm thấy cực kỳ hoa mắt chóng mặt, nặng nề thì thào phát ra âm thanh “A ưm”.

……

Đêm đã khuya, tư thế lại thay đổi.

Cô ấy là một con cá đã rời khỏi mặt nước.

Sau một cuộc đấu tranh kéo dài, một chút sức mạnh cũng bị ép khô.

Cô nhịn không được đẩy anh ra nhưng vô ích, toàn thân đều mềm nhũn đi.

Hai thân thể ướt sũng nhơ nhớp, như hai đứa trẻ sinh đôi quấn lấy nhau, không chút tách rời.

Tiếng thở dốc của anh nháy mắt phả lên mặt cô.

“…… A Dục, không làm nữa… Em rất buồn ngủ, rất mệt mỏi…”

“Em cứ ngủ, anh tự mình làm…”

Anh ta vô lại, giống như cái thứ đồ chơi của mình, dạy cô cách yêu cách giận hờn.

Cô hừ hừ muốn đánh mắng anh ngu xuẩn: “Anh có thể làm tình một mình à, thế đừng có mà sống chết quấn lấy em. ”

Tuy nhiên, những lời này chắc chắn sẽ nói ra lần thứ hai cho anh nghe.

Cô đã không phân biệt nổi đâu là mộng đâu là thực, mấy giờ rồi nhỉ, là choạng vạng hay đêm khuya.

Lúc bình minh, Hạ Nhất trong ý thức mông lung mông lung, cảm giác như đang thả trôi bản thân giữa dòng nước nóng, sóng nước nhẹ nhàng vây quanh cô.

Là Lan Dục ôm cô đi tắm.

Sau một khoảng thời gian dài, anh cho cô uống nước, sau đó nghe thấy tiếng thì thầm bên tai: “Ngủ thêm một giấc nữa, em vất vả rồi.” 

Tầm mắt giống như cách sương mù, trong lúc hơi mở ra, cô nhìn thấy lồng ngực hoàn mỹ của Lan Dục.

Sau đó lại ngủ say.

Khi cô thực sự tỉnh táo thức dậy, nó đã được gần giữa trưa.

Hạ Nhất đói đến mức hoang vắng. Đôi mắt thủy tinh quyến rũ vô tận xâm nhập vào tầm mắt, cô còn đang ở trong hỗn độn.

Lan Dục thần thái sáng láng nhìn cô.

“Nhất nhất.” Anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô, sau đó ôm cô đi vào rửa mặt.

Toàn bộ quá trình Hạ Nhất đều được anh phục vụ chu đáo.

Rửa mặt, ăn cơm, chọn quần áo và mặc quần áo, cô giống như một đứa trẻ được anh chăm sóc và nuông chiều.

Lan Dục cẩn thận, hơn nữa còn rất hưởng thụ quá trình dỗ ngọt và sủng ái cô.

Ngày thường chỉ cần anh không bận rộn, ở nhà nhất định sẽ ra sực đeo bám, dính sát, phục vụ tận lực cho cô.

Trước kia, Hạ Nhất đối với chuyện này rất thẳng thắn: “Tôi cũng không phải là một đứa trẻ, anh làm cho tôi cảm thấy rất ngu ngốc, chẳng khác gì phế vật. ”

Và không tận hưởng nó.

Cô hoàn toàn không hiểu chút gì về “niềm vui của vợ chồng”.

Cô thậm chí còn vô cùng không thích Lan Dục nhúng tay vào lối sống của cô.

Cuối cùng chính sự chiếu cố và sủng ái của anh đã dạy Hạ Nhất cách ỷ lại và hưởng thụ nó, Lan Dục thế mà hao tâm vô số lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.