Một lúc sau bộ phim cũng kết thúc, đa phần người xem chưa hết thòm thèm vừa đi ra rạp vừa đàm luận những tình tiết thú vị trong phim, chỉ có tôi chẳng biết nói gì tung bay trên không nhìn người ở sảnh từng người một đi ra ngoài, mà trong khi tôi vừa xem xong phim tình tiết nói cái gì cũng đã quên gần hết rồi, đối với người làm phim, diễn viên đạo diễn mà nói đây là một sự khinh miệt lớn với thành quả công sức của họ, có điều dù sao tôi cũng là ma rồi, không có ai sẽ đến chỉ trích tôi chính là...
Bộ phim kia vừa kết thúc, rất nhanh lại có bộ phim khác sắp bắt đầu, lại có người xem mới ngồi vào vị trí, tôi cũng một lần nữa nhìn về phía màn sân khấu.
Tôi mỗi ngày cơ bản đều cứ như vậy trôi qua.
Nghe bên tai thanh âm huyên náo ồn ào, thì càng để cho tôi cảm thấy mình rất cô độc.
Vì lẽ đó tôi vẫn muốn đi tìm một nơi yên tĩnh, có thể lặng như tờ thì tốt rồi, có điều ngay đây là phố kinh doanh náo nhiệt sẽ không có một thơi điểm nào an tĩnh.
Tôi vẫn ngồi đợi người xem ở sảnh không có đi đâu, mãi đến tận nửa đêm mới tàn cuộc, người giám sát sảnh tắt đèn một mảng đen kịt, tôi mới lay động ung dung xuyên qua tường rời khỏi rạp, sau đó bay lung tung dưới những ánh đèn đường được thắp sáng, không có mục đích gì nhìn bao quát đường phố và xe cộ qua lại.
Tôi bay lơ lửng dưới ánh đèn dìu dịu, thế nhưng ánh đèn xuyên qua thân thể cửa tôi chiếu rọi xuống mặt đất, không một chút nào lưu lại dấu vết, mà ở trong mắt của những người này, tôi cũng đều không tồn tại.
Bọn họ không nhìn thấy tôi, tôi cũng không chen được tới cuộc sống của bọn họ.
Tôi thật giống như chưa từng được sống qua.
Vì cớ đó có lúc tôi lại thấy rất ảo não tôi là "tình duyên", nếu như là một con ma, bị Quỷ sai bắt đi trừng phạt tuy rằng thống khổ, nhưng có thể luân hồi chí ít so với việc không sống bất tử tốt hơn nhiều. (đại khái chết mà "bất tử" ý @@)
Tôi trồi lên ngồi ở mặt trên chụp đèn đường, cúi đầu nhìn xuống từ đây vẫn thấy sáng ánh đèn phố kinh doanh, hờ hững đung đưa đôi chân trong suốt của mình, sau đó tôi đột nhiên nghe thấy có ai đằng sau mình nói nhỏ một câu: "Em phải đi rồi" âm thanh nhẹ nhàng, cơ hồ như thể dán vào tai nói, tôi lại nghe như rất mơ hồ, ngẫm một lúc mới biết chính mình nghe được cái gì.
Trong cái nháy mắt, hậu tri hậu giác quay đầu nhìn sang, liền thấy bóng dáng Kỳ Bội đã bay xa.
Cả ngày hôm nay một mình ở rạp chiếu phim ngây ngốc, tôi đều quên mất cô ấy, cùng không biết cô như thế nào tránh được ánh mặt trời.
Tôi cúi đầu nhìn Kỳ Bội đang bay ở phía trước, cô ấy không quay đầu nhìn tôi, thế nhưng tôi có thể thấy cô không ổn lắm, bay đến yếu ớt vô lực, như là diều đứt dây gặp gió, rất mong manh yếu đuối, có người xuyên qua thân thể của cô, cô cũng thờ ơ không quan tâm, một chút cũng không kinh hãi, xem ra là đã hoàn toàn tiếp nhận mình đã chết thật rồi.
Lúc sáng sớm cô ấy nói xác thực phải đi về nhìn một cái, không biết hiện tại cô ấy vẫn là về bệnh viện hay là về nhà đây? Cũng không biết là cô sẽ nhìn thân nhân của mình sau khi trở về hay không, tôi quên nói cho cô biết, cô ấy nên cẩn thận với Quỷ sai, có điều Kỳ Bội đã rời khỏi con đường này, tôi cũng cứ như vậy lo lắng một hồi, vẫn cứ ngồi ở đèn đường đung đưa hai chân, hoàn toàn không quá nhúc nhích.
Ma quỷ tôi nhìn thấy nhiều lắm rồi, cuối cùng phải bị Quỷ sai bắt đi, cô ấy cứ như vậy du đãng không được bao lâu, cho là vậy đi, cô ấy sẽ như thế nào, lại cùng tôi có can hệ gì.
Chỉ là có chút đáng tiếc, lần này có thể ngay cả nói cái nói chuyện trên trời dưới đất đều cũng không có.
Tôi ngồi trên cái đèn đường cao cao không biểu tình nhìn Kỳ Bội bay xa, thu hồi ánh mắt ngẩng đầu nhìn lên trời sao, cảm thấy buồn bực ngán ngẩm.
Người sống cần ngủ, cần ăn uống, tôi cái gì cũng đều không cần, liền ngay cả ngày lẫn đêm, tôi cứ như vậy không có việc gì làm, mù tịt không biết ở con đường này phiêu đãng tới lui không biết chừng nào mới kết thúc, có phải là sẽ cứ như vậy du đãng mấy trăm năm, ai da, chuyện như thế, nghĩ lại liền cảm thấy thống khổ.
Bất quá Kỳ Bội là chờ tôi đến nói câu từ biệt mới đi sao?
Nếu như vậy, tôi vừa cũng có thể đáp lại cô ấy một câu.
Có điều tôi nhìn về hướng rời đi của Kỳ Bội, đã không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa.
Quên đi quên đi, tôi không chút nào có trách nhiệm nghĩ.
Sau những tháng ngày không có gì khác biệt, con ma Kỳ Bội này đối với tôi mà nói cũng không có bất luận ảnh hưởng gì, có điều nếu cô ấy mấy ngày liền đều không trở về, tôi suy đoán nhất định là cô ấy đã bị Quỷ sai bắt đi. Cũng không biết là cô ấy trở lại thấy được thân nhân của cô, có thể hay không lại đau khổ mà khóc lóc đây? Nhất định là thế rồi, cô ấy chính là một con nhóc.
Chỉ là mọi người ai cũng không muốn chết, Kỳ Bội nói cô không muốn chết, nhưng cũng đã chết rồi, lại có cái gì không cam lòng đây?
Ngẫm lại tôi thấy mình thật là không có một chút nào không cam tâm cùng chấp niệm, không hề oán niệm chuyện mình thực sự đã chết, cũng hẳn là một con ma hiếm thấy, Quỷ sai đại nhân nhất định rất hy vọng ma nếu cùng giống như tôi như vậy liền khai sáng tư tưởng thì không cần làm nhiệm vụ nữa, nhiệm vụ của hắn cũng sẽ nhẹ bớt vài phần.
Có điều thật là kỳ quái, tại sao tôi lại đem sự tình mình chết đi mà tiếp thu một cách thản nhiên như vậy đây?