Quỷ Tình Duyên, Nhân Duyên Tuyến

Chương 6: Hai Năm




Cảnh diễn trong phim ảnh không phải tất cả đều là giả.

Ví dụ như chuyện ma quỷ xác thực sợ ánh mặt trời.

Tuy rằng không biết đạo diễn nào đã nói điều vô căn cứ này, nhưng nó thực sự là thật.

Ma quỷ một chút cũng không thể tiếp xúc với ánh mặt trời, nếu bị chiếu vào sẽ tan thành mây khói, la hét thống khổ rồi biến thành tro bụi, thế nên ma quỷ đối với ánh mặt trời hoảng sợ là một bản năng vốn có, thường thì trời còn chưa sáng thì liền tìm nơi ẩn nấp, ngay cả Quỷ sai đại nhân ban ngày tôi cũng còn không gặp được hắn, hắn trước giờ là buổi tối mới đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nói như vậy, tôi làm cái "tình duyên" rất ư là may mắn, vốn là bị vây quanh bởi sự ồn ào náo nhiệt của nơi này, nếu như ban ngày ban mặt còn phải trốn trốn tránh tránh, thời gian dài như thế thì không biết đã nếm bao nhiêu khổ sở, đương nhiên nếu như tôi tìm được một nơi yên tĩnh thì càng tốt hơn rồi.

Trong phim ảnh còn có thể loại gọi là quỷ hút máu, cùng với ma quỷ bình thường đều sợ ánh sáng mặt trời, có điều cái cơ sở này thuộc về nguồn gốc phương Tây, bởi vì tôi cùng chưa từng thấy qua, nên cũng không biết là có thật hay là không.

Nhưng mà cái tình cảnh ma quỷ đích thực bị ánh mặt trời đốt nóng thành tro bụi, tôi vẫn chưa từng gặp qua.

Chỉ có thể thấy được Kỳ Bội quá ngốc nghếch

Tôi đem đầu mình xuyên vào trong thùng rác xem xét Kỳ Bội, nhìn Kỳ Bội rất tủi thân ôm đầu gối ngồi xổm

Trước đó mặt Kỳ Bội khóc đến nhăn lại, giờ cô an tĩnh, tôi mới có thể ngắm nghía cô tỉ mỉ. Kỳ Bội xem ra rất ôn nhu im lặng, chải tóc lên chỉnh tề, cài bím tóc ngay ngắn, trưng một cái mặt còn búng ra sữa, nhất định là con nhà người ta trong truyền thuyết.

Hẳn là còn học cấp ba, còn nhỏ như vậy liền chết đi, thật sự đáng tiếc.

Có điều một con ma lại cảm thấy đáng tiếc vì một con ma khác chết, há thật có chút quá buồn cười.

Tình duyên cùng ma quỷ giống nhau chính là không soi gương được, vì lẽ đó tôi cũng không biết mình trông như thế nào, chỉ biết mình đã chết hơn hai năm, là do tai nạn xe cộ mà ra, những cái khác đều một chút cũng không biết.

"Em từ đâu tới?" tôi hỏi cô ấy. Kỳ Bội vẫn dáng dấp điềm đạm như cũ, tôi nghĩ rằng cô là chết cực kì thê thảm.

Kỳ Bội sờ sờ môi, suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu úp vào đầu gối, ảm đạm nói: "Bệnh viện"

"Bệnh viện?"

Câu trả lời này cũng không có gì quá bất ngờ, bệnh viện là nơi có nhiều hồn ma nhất, Quỷ sai hắn ta cũng từng nói qua, hắn mỗi lần đi bệnh viện làm nhiệm vụ một chuyến, thu hồn vào được cả một túi lớn, bởi vậy cái nơi kia ma quỷ vẫn là nhiều nhất.

Tôi nghĩ tôi bị tai nạn giao thông nhất định sau đó cũng đã bị đưa vào bệnh viện, chẳng qua là lúc đó tôi đã chết rồi, hồn phách thoát ly thân xác, rồi bị khoá lại ở con đường này.

Tuy rằng tôi thực sự không nhớ được chuyện khi đó, nhưng tôi nghĩ nếu xuất hồn phiêu đi ở đường phố này mắt thấy thân thể của chính mình được xe cứu hộ mang đi, khi đó hẳn là tốt biết mấy.

Kỳ Bội ôm chặt chính mình, mặc dù không có phát ra tiếng, nhưng tôi biết cô rất khổ sở.

Em ấy vẫn không có tiếp nhận chuyện mình thực đã chết rồi sao?

"Em đã chết thật, đừng khóc nữa" tôi nỗ lực an ủi cô. Tuy rằng an ủi một con ma không phải là một " tình duyên" nên làm, Kỳ Bội cứ như vậy cũng không có nói một lời, trái lại so với chuyện khóc khan không ngừng càng làm tôi cảm thấy khóc xử hơn.

Tôi chung quy hẳn là khi còn sống cũng không quá biết cách dỗ dành người khác.

"Em khóc không ra nước mắt được" Kỳ Bội buồn bực hỏi tôi: "Bởi vì em chết rồi sao?"

Kỳ Bội hỏi như vậy, xem ra đã tiếp nhận chuyện mình đã chết rồi, là một con ma thực sự, tôi cảm thấy vui trong lòng, nhưng Kỳ Bội giọng điệu không hề giống như thản nhiên nói vậy.

"Em không muốn chết." giọng Kỳ Bội nghẹn ngào, rất chậm rãi nói

Đương nhiên rồi, ai sẽ muốn chết cơ chứ? Chỉ tiếc sinh mệnh con người quá yếu đuối, thiên tai, bệnh tật, ai cũng không thể tránh, luôn sẽ có một ngày kia chết đi, vì lẽ như vậy đối với tôi liền trở nên hờ hững xem nhẹ, tóm lại đều phải chết, chỉ là tôi so với người khác biến thành ma sớm hơn một chút thôi, vì lẽ đó tôi chưa từng cảm thấy không cam tâm.

"Người nhà của em sẽ rất đau khổ..." Kỳ Bội cúi đầu, tôi không nhìn thấy được vẻ mặt của em, nhưng tôi nghĩ nhất định cái khuôn mặt cùng thời điểm khóc trước đó là một vẻ

Chỉ là lần này em không có gào khóc lên.

Tôi nhìn thấy em không hề có một tiếng thút thít, đột nhiên không nhìn được mang theo một ít hy vọng ngẫm.

Sẽ có hay không một người vì cái chết của tôi mà đau khổ?

Chả là tôi đã chết được hai năm rồi, đại khái sẽ không còn ai nhớ tới tôi. Cũng sẽ không vì tôi mà thương tâm.

Thời gian hai năm, đối với một người còn sống cũng không tính là bao lâu.

Nhưng đối với ma quỷ mà nói, là một khoảng dài lâu có thể quên lãng đi rất nhiều chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.