Quỷ Tình Duyên, Nhân Duyên Tuyến

Chương 55: Vở Kịch Khôi Hài




Tôi nghĩ bác gái khẳng định biết tôi cùng Tiểu Nhiễm là người yêu của nhau, cũng có thể biết tôi cuối cùng là vì Tiểu Nhiễm mà mất, bởi vì bà biết rất rõ ràng, vì lẽ đó không kịp chờ đợi mà muốn dẫn Tiểu Nhiễm trở về "con đường ngay", mới để ý gán ghép Tiểu Nhiễm cùng Tiêu Minh Khanh kết hôn, cho dù bản thân bà nhìn ra Tiểu Nhiễm đối với Tiêu Minh Khanh không có hảo cảm, cũng vội vàng mà muốn tác hợp nàng cùng Tiêu Minh Khanh.

Bác gái nhìn thấy hình của tôi sau đó liền kinh hoảng, âm thanh đều phát run, chỉ vào bức ảnh của tôi mà vội vội vàng vàng nói cùng hai vị đại sư kia: "Đại sư, chính là cô gái này, cô nàng, cô nàng thật đã trở về!" Nếu như nói bác gái lúc đầu chỉ là nghi thần nghi quỷ, vì vậy thời điểm khi nhìn thấy hình của tôi, bà liền thật sự vô tự chủ được, bà thật sự rất sợ hãi.

Tiểu Nhiễm ở nhà trưng bày di ảnh của tôi, ai nấy đều có thể thấy không được bình thường.

Chỉ có Tiểu Nhiễm cảm nhận không ra, nàng hoan thiên hỉ địa đem tôi tìm trở về, còn thử qua kiểu biện pháp giao lưu với ma quỷ như thế này trong phim ảnh, đương nhiên chưa thành công nhiều, đó cũng chỉ là điện ảnh mà thôi, Tiểu Nhiễm cũng chỉ có coi như vậy, kỳ thực thời điểm Tiểu Nhiễm làm những chuyện kia tôi cảm thấy nàng ấy thật khờ, nàng không sợ giống như trong phim kinh dị đem vào cái gì đó ma quái sao? Có điều mặc dù nói nàng ngốc, nhưng thời điểm nhìn nàng làm như thế tôi kì thực còn có chút chờ mong, có lẽ chuyện này sẽ thành công, tôi cứ như vậy đinh ninh mang theo hy vọng, tôi cũng mong mỏi có thể cùng Tiểu Nhiễm liên kết giao lưu, cuối cùng quả thật là thất vọng không ngừng.

Tôi không hiểu bác gái đang sợ hãi cái gì, cho dù tôi đã trở về, tôi yêu Tiểu Nhiễm như vậy, tôi đương nhiên sẽ không làm hại nàng.

Người được gọi là đại lão sư dưới cái nhìn của tôi cũng chỉ là một ông cụ bình thường, không biết ông ấy có chỗ nào cao minh tài trí mà bác gái lại xưng là đại sư, nếu là đại sư, sẽ so với người bình thường lợi hại hơn một chút đúng không? Nhưng tôi vẫn ở trong phòng này ông ấy cũng đều không có phát hiện tôi, tôi nhất thời cảm thấy vô vị, không biết bác gái là từ đâu tìm được hai người thần "côn đồ" này.

Hai vị này một mực còn có một cử chỉ bình chân như vại dáng dấp chính kinh như vậy, từ trong túi đạo phục Phục xuyên bên trên lấy ra ngô ra khoai, sau đó cái lão thần "côn đồ" kia cầm kiếm gỗ đào ngắn chỉ vào người bức ảnh của tôi hỏi bác gái: "Có phải chính là cô gái này?"

Bác gái liên tục gật đầu: "Là con bé, nhất định là nàng chết không cam lòng, trở về tìm con gái tôi muốn mang con bé đi". Kỳ thực tôi cảm thấy tấm hình này chụp coi như không tệ, bà ấy cứ như thế e sợ nhìn bức ảnh của tôi chỉ là nhìn một chút chứ không dám nhìn lâu.

Bà ấy nói không đúng, cũng không phải là như vậy.

Tôi không có chết không cam lòng.

Thời điểm ở phố kinh doanh phiêu đãng, tôi đối cái gì cũng đều cảm thấy không đáng kể, đối với cái chết của mình cũng là dáng vẻ này, cơ mà theo Tiểu Nhiễm trở về lâu như vậy, tôi mới biết tôi là vì nàng mà chết, nhưng tôi không có không cam lòng.

Tôi chỉ muốn Tiểu Nhiễm bình an, vì lẽ đó tôi đã vọt ra giữa đường đem nàng đẩy ra.

Nhưng mà tôi chỉ có thể nhìn lão thần "côn đồ" kia quay về phía hình của tôi quơ kiếm gỗ đào nói lẩm bẩm, không thể phản bác lên tiếng được, người trung niên kia cũng khoác lên một bộ đạo bào, cầm trong tay một xấp lung tung bùa giấy vàng, xem ra đang giả trang lão thần "côn đồ" đệ, bác gái tin tưởng không nghi ngờ gì, tôi nhìn bọn họ diễn trò chỉ cảm thấy buồn cười, rồi lại cười không nổi.

Sau đó lão thần "côn đồ" đưa tay rút ra một tấm bùa dán ở mặt bên trên kiếm gỗ đào, đột nhiên hô to một tiếng: "Này!" Sau đó đem mũi kiếm gỗ đào điểm tới hình của tôi, cả người cũng bắt đầu run lên thỉnh thoảng tiến lên phía trước một bước, lùi về sau một bước, bác gái nhìn xem rất hồi hộp, nàng đại khái vẫn cho rằng hai cái lão thần "côn đồ" này là cùng tôi đấu pháp.

Sau đó lão thần "côn đồ" hừ một tiếng, cầm cái bức ảnh lên đưa cho bác gái nói:" Quăng nó xuống!"

"Tôi, tôi?" Bác gái cũng không dám nhìn hình của tôi, đương nhiên cũng không dám tiếp nhận ảnh chụp.

"Bà không muốn ác quỷ này rời đi khỏi con gái bà?" lão thần "côn đồ" sừng sộ lên, lớn tiếng với bà nói" Quăng nó xuống, mới có thể triệt để chặt đứt mất can hệ giữa cô gái này và con gái của bà!"

Bác gái dĩ nhiên là muốn Tiểu Nhiễm bình an, chỉ cần có thể để cho Tiểu Nhiễm bình an, bà cũng không sợ Quỷ hồn của tôi, lấy dũng khí nhận lấy bức ảnh, cao cao giơ bức ảnh lên, trong miệng trầm thấp nói một câu: "Cô bé à, con đừng trách dì, con cũng biết con đã không phải là người nữa, dì cảm ơn con đã cứu Tiểu Nhiễm, con có thể như thế mà không quấn quít con bé".

Tôi lẳng lặng ở bên cạnh nhìn bà đem ảnh chụp của mình đột ngột quăng lên mặt đất, sau đó khung ảnh bị rơi vỡ chia năm xẻ bảy, tôi không có cảm giác nào, chỉ là nhìn, nhìn cái lão thần "côn đồ" kia lấy ảnh của tôi ra trong một mảng thuỷ tinh vỡ vụn, không đau lòng chút nào mà dán vài lá bùa chú lên, xem ra bác gái cũng trả cho lão một chỗ rất khả quan, bên trên bùa chú viết lung ta lung tung, tôi là một chữ cũng nhìn không ra được, đón lấy, lão thần "côn đồ" kia lại móc ra bật lửa đến đốt một góc ảnh chụp của tôi, bức ảnh đảo mắt một chút đã bị lửa thiêu còn một nửa.

Tôi rõ ràng cũng không có làm gì, tại sao muốn đuổi tôi đi đây?

Tôi không muốn nhìn nữa, cúi đầu, muốn tạm thời rời khỏi cái nhà này, nhưng mà bay đến cửa, liền nhìn thầy Tiểu Nhiễm đẩy cửa ra, nàng ngày hôm nay về hơi sớm một chút, trùng hợp lại đụng phải tình cảnh này.

Tôi ngay lập tức cảm thấy không ổn, Tiểu Nhiễm nên là trở về muộn một chút tốt hơn, ít nhất chờ màn kịch khôi hài này kết thúc.

Nhìn thấy tình hình trong phòng khách, Tiểu Nhiễm trợn to mắt, giầy cũng không có đổi, đột ngột xông lên phía trước, cũng mặc kệ tấm hình kia còn lửa, giật một cái trên tay sau đó dùng tay dập tắt lửa còn đang cháy trên tấm ảnh, nàng cũng không mảy may thấy đau rát, có thể vẫn là cứ đến trễ một bước, chỉ còn lại một mảnh bức ảnh bị thiêu đến khô vàng, căn bản không nhìn ra được bộ dáng gì nữa.

Tiểu Nhiễm sắc mặt không thay đổi trong tay nàng cầm góc bức ảnh, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía ba người trong phòng, thê thảm chất vấn bọn họ: "Tại sao! Tại sao lại làm như vậy!!"

Nàng cứ như vậy cuồng loạn, để cho tôi gợi nhớ tới bạn gái Tiêu Minh Khanh.

Nàng bây giờ nhìn lại so với tôi càng giống như một ma nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.