Qủy Thủ Tiên Nhân

Chương 6: Đại sư thực thụ




Bạch Phi Nhi yên lặng nhìn hành động của Trần Hạo, chỉ thấy anh thuần thục cắm kim châm, động tác như nước chảy mây chôi.

Cô từng gặp rất nhiều bác cả sĩ trung y, nhưng thủ pháp châm cứu của Trần Hạo hiện giờ không hề kém những người đó chút nào.

Mà ông Bạch thường vì vết thương ở ngực mà khó ngủ, lúc này, nhờ có tài châm cứu của Trần Hạo nên chỉ trong vòng chưa đầy một phút mà đã ngáy khò khò rồi.

“Đây mới là đại sư thực thụ!”, ánh mắt Lưu Khánh tỏa sáng, hoàn toàn bỏ qua sắc mặt của Bạch Minh Hợp, thậm chí còn cảm thán vào lúc không thích hợp chút nào.

“Khụ khụ... Lưu đại sư! Ông là cao thủ trung y, là tiền bối, không nên nhìn lầm như vậy chứ!”, Bạch Minh Hợp cố gắng dẫn dắt.

Thế nhưng Lưu Khánh hoàn toàn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc về tài dùng châm của Trần Hạo, nghe vậy thì buột miệng đáp:

“Không bao giờ nhìn lầm luôn! Đây thật sự là châm pháp Phục Hy! Sau khi thất truyền từ thời Tống đến nay thì chỉ có một vài hình ảnh trong sách cổ mà thôi”.

“Hừ, đã thất truyền rồi thì sao ông có thể biết nó là thật!”, Bạch Minh Hợp khó chịu nói.

Nhưng Lưu Khánh thì rõ ràng là một kẻ si mê trung y, đã hoàn toàn bái phục kỹ thuật của Trần Hạo, vẫn nói như cũ:

“Anh Bạch không biết gì rồi! Cậu Trần đây châm cứu điêu luyện, tìm vị trí huyệt đạo rất chuẩn xác, đều thuộc trình độ đẳng cấp. Trung y ghiên cứu âm dương nội hòa, cậu ấy vừa hạ 49 kim châm xuống và vừa vặn với con đường âm dương nội hòa bát quái kinh mạch! Châm pháp huyền diệu này thật khiến người ta thổn thức không thôi! Ngoài châm trận Phục Hy ra thì không có khả năng nào khác!”

“Nói huyễn hoặc như thế có tác dụng gì? Trị được mới tốt chứ!”, Bạch Minh Hợp đã hơi khó chịu với Lưu Khánh rồi. Lão già này không biết là ai mời lão đến hay sao?

“Sách cổ có ghi, châm trận bát quái Phục Hy có hiệu quả trị liệu rất tốt với bệnh tim. Tôi tin là ông Bạch sẽ được điều trị, thậm chí là chữa khỏi tận gốc!”

Bạch Phi Nhi không ngờ là thần y Lưu Khánh nổi danh như thế lại theo phe Trần Hạo.

Ngoài kinh ngạc, cô còn nghi ngờ, không hiểu y thuật đó của Trần Hạo là ở đâu ra!

Cô chỉ biết Trần Hạo từng ở nước ngoài, nghe nói là không có nghề nghiệp gì, thế sao lại biết nghề y chứ?

Hơn 10 phút sau, Trần Hạo đã châm cứu xong, nhếch miệng cười nói: “Bệnh của ông cụ không nặng, tôi viết mấy phương thuốc, uống 14 ngày thì sẽ khỏi bệnh! Còn vết thương cũ cứ điều trị từ từ là được”.

Nói xong, chỉ thấy Lưu Khánh hoàn toàn không quan tâm đến thân phận mà lấy giấy bút ra: “Hôm nay cậu đúng là đã cho Lưu Khánh tôi được mở mang tầm mắt rồi! Không ngờ là châm pháp Phục Hy lại chưa bị thất truyền! Kỹ thuật của cậu đúng là như thần! Lưu Khánh thật sự bái phục!”

Trần Hạo bị mấy lời dài dòng của Lưu Khánh làm cho ngại ngùng, nhận lấy giấy bút rồi cười ha ha: “May mắn có được truyền thừa của ông tổ, đâu ra mà thần hay không!”

Trong lúc nói chuyện, Trần Hạo đã thoăn thoắt viết xong hai phương thuốc!

Lưu Khánh nhìn hai phương thuốc, kích động đến rung cả râu. Ông ấy biết đây là Thất Độc tán và thuốc bổ trợ.

Phương thuốc thất truyền quan trọng cỡ nào thì chỉ có người học y như Lưu Khánh mới hiểu.

“Cậu Trần có phong phạm đại sư quá, không giấu bí quyết, khiến Lưu Khánh tôi bội phục không ngừng!”, Lưu Khánh khom người 90 độ với Trần Hạo.

Bạch Minh Hợp và Bạch Phi Nhi đều sững sờ.

Má nó, đây có còn là cao thủ Lưu Khánh thanh cao kia không? Khom người với con rể khờ của nhà họ Bạch? Một câu cậu hai câu cậu, lại còn đại sư?

Đệch, đây rõ ràng là thần y mà Bạch Minh Hợp ông ta mời đến chứ đâu phải diễn viên đến diễn trò với Trần Hạo?

Một ông già đã quá 50 lại vừa cúi người vừa khen ngợi khiến Trần Hạo hơi đỏ mặt, anh vội vàng xua tay: “Thôi thôi, ông cứ cầm phương thuốc này đi, cũng lo luôn việc nấu thuốc đi nhé, được không?”

“Trần Hạo, đừng có mà ép người quá đáng. Cho dù cậu có chữa được, hiểu chút y thuật thì cũng phải tôn trọng tiền bối chứ! Lưu đại sư là người thế nào mà cậu lại coi ông ấy như giúp việc vậy hả?”

Bạch Minh Hợp giận giữ vô cùng, ông ta không nhịn nổi cái tên ngu ngốc này nữa rồi.

“Không không! Anh Bạch hiểu lầm rồi, với trình độ của cậu Trần đây thì có bao nhiêu người muốn làm dược đồng của cậu ấy còn không được nữa kìa!”

“...”

Bạch Phi Nhi không biết nên nói gì, nhìn Lưu Khánh khúm núm với Trần Hạo, cô chỉ thấy kinh ngạc vô cùng.

Hôm qua là tên ngốc bị người đời cười chê, hôm nay đã thành thần y rồi?

Trần Hạo không chịu nổi cái ông già này nữa, sao mà quê thế không biết? Có mỗi thuật châm cứu với thuốc thôi mà cũng phải quỳ xuống rồi?

“Khụ, nếu không còn việc gì nữa thì ông làm việc của mình đi!”, Trần Hạo phất tay đuổi người.

Lưu Khánh vội vàng gật đầu: “Vâng vâng, tôi không làm phiền cậu nữa, tôi sẽ tự mình đưa đến cho ông Bạch!”

“Ừ ừ ừ”, Trần Hạo đồng ý qua loa rồi như muốn đi luôn.

Lưu Khánh chào mọi người, cũng không quan tâm đến Bạch Minh Hợp là người mời ông ấy tới mà quay đầu đi thẳng!

Bạch Minh Hợp thấy mà tức chết.

Ông ta nhìn sang ông Bạch đang ngủ say, sầm mặt nói với Bạch Phi Nhi: “Bệnh của nó được chữa khỏi rồi à?”

“Ừm!”, Bạch Phi Nhi bình thản đáp lại.

“Sao không nói cho tôi biết? Tôi không phải là bác cả của cô hay sao?”, Bạch Minh Hợp phẫn nộ không thôi.

“Chưa kịp nói!”

“Chưa kịp nói? Tôi thấy cô cố ý thì có ấy? Giấu giấu diếm diếm, đến lúc quan trọng mới lấy ra đòn sát thủ để tăng cấp bậc của mình trong nhà họ Bạch à? Như hôm nay vậy?”

Bạch Minh Hợp cười khẩy không thôi, lời nói sắc như lưỡi dao.

Cho dù tên ngốc này khỏe lại, biết y thuật thì sao chứ? Dòng họ như bọn họ cần tài nguyên cơ!

Trần Hạo thì có tài nguyên gì? Dù có hợp với Bạch Phi Nhi cỡ nào thì cũng chỉ là một tên ăn hại!

“Phi Nhi, tôi hy vọng cô có thể hiểu, là dù có từ người ngốc thành người thường thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi! Không lẽ cô mong nó chống lưng được cho cô hay sao?”

Bạch Minh Hợp còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng “bốp”, mặt ông ta liền nóng bừng cả lên.

Trần Hạo phẩy tay, cười như không cười, nói: “Ông nói đúng đấy, tôi đúng là định chống lưng cho cô ấy, thì sao nào?”

Bạch Minh Hợp xoa vết hằn năm ngón tay trên mặt mình, kinh ngạc kêu lên: “Mày dám ra tay đánh tao?”

“Ừ, tôi đánh ông đấy! Không chỉ vậy mà tôi còn dám đánh chết ông nữa cơ, chịu phục chưa?”, Trần Hạo lại đưa hai bạt tai ra.

Bạch Minh Hợp bị đánh cho xoay vòng tại chỗ, ngồi bệt xuống đất.

“Bạch Phi Nhi là vợ tôi, sau này ông còn dám nói năng linh tinh với cô ấy nữa thì tôi sẽ đánh nát cái miệng của ông! Ông mà dám chỉ trỏ linh tinh thì tôi sẽ chặt chân tay của ông. Ông mà có ý xấu thì tôi sẽ móc tim ông ra đấy! Không tin thì cứ thử xem!”

Trần Hạo nói chuyện chắc nịch, cũng không biết là cố ý hay vô tình mà âm thanh cũng truyền cả ra ngoài.

Hai vú em đang chờ ở ngoài cửa quay sang nhìn nhau, kinh ngạc không thôi!

Cậu chủ ngốc nghếch này không những đã khỏe lại mà còn bá đạo đến mức nói vậy với ông cả sao?

Họ lén nhìn vào trong thì chỉ thấy ông cả oai phong thường ngày lúc này đang bị đánh đến hai má sưng lên, ngồi bệt trên đất, thảm hại vô cùng.

Nhất thời bọn họ đều chấn kinh, không thể tin nổi! Bình thường bọn họ cũng bắt nạt không ít...

“...”

Bạch Minh Hợp bị đánh cho đần cả ra, thấy Trần Hạo khí thế bừng bừng, vừa sợ lại vừa thẹn, bèn tức giận hét lên.

“Đúng là ăn cháo đá bát mà, nhà họ Bạch tao thu nhận loại vô dụng như mày mà mày lại dám lấy oán báo ân! Có giỏi thì đánh chết tao đi. Nếu không, sau này tao và mày sẽ không đội trời chung! Mày, và cả con ranh kia nữa, không sống thoải mái được đâu”

Bạch Minh Hợp chỉ biết chửi cho sướng mồm, không hề để ý ánh mắt chơi đùa của Trần Hạo như đang khởi động một trò chơi thú vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.