Biên tập: B3
Gia Ninh thấy Ổ Tương Đình trò chuyện với Đoạn Ngọc Thư, nàng vốn không có thiện cảm với Đoạn Ngọc Thư nên bèn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Ta sẽ sắp xếp để tin tức của Lỗ Bình Chiến tạm thời không đến được tai Đoạn Lộng Lâm, như vậy hắn ta sẽ không biết chuyện A Ninh biến mất.”
“Vậy ngươi định khi nào động thủ?” Đoạn Ngọc Thư hỏi.
Ổ Tương Đình di chuyển ly trà trước mặt: “Cái này thì phải xem ý của Thất Hoàng Tử rồi.”
“Bây giờ Đoạn Lộng Lâm đang khống chế triều chính, ngay cả mặt Phụ Hoàng ta cũng không được nhìn thấy, những Hoàng Tử khác đều đang rất nôn nóng, nếu Phụ Hoàng ta băng hà thì nhất định Đoạn Lộng Lâm sẽ giết chết Hiền quý phi và hài tử trong bụng nàng. Còn những Hoàng Tử như chúng ta đây, từ trước đến giờ lòng dạ hắn ta vốn ác độc, sợ là để chiếm được ngôi vị Hoàng Đế, hắn ta cũng sẽ không tha cho chúng ta con đường sống.” Đoạn Ngọc Thư rũ mắt nhìn ly trà trước mặt Ổ Tương Đình: “Chỉ có thể ra tay trước Đoạn Lộng Lâm, nhưng ta đã nghe được tin tức, có lẽ chỉ trong hai ngày nữa thôi là Phụ Hoàng ta sẽ băng hà.”
“Trong triều Đoạn Lộng Lâm có không ít người ủng hộ, dù bọn họ biết rõ độc này không phải do Hiền quý phi hạ, nhưng Phụ Hoàng ta mà băng hà thì người tốt nhất được chọn để đăng cơ chính là Đoạn Lộng Lâm, trừ phi hắn ta bị…”
Đoạn Ngọc Thư chấm ngón tay vào ly trà, viết lên bàn một chữ —— “Giết.”
Chữ “Giết” kia rất nhanh đã khô cạn, cuối cùng biến mất.
Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Ổ Tương Đình, khẽ mỉm cười: “Không biết Ổ thiếu gia có diệu kế gì không?”
Gia Ninh ngồi cách đó không xa, nghe bọn họ nói chuyện thì không nhịn được mà nhìn Hứa Tinh Hán ở bên cạnh: “Bọn họ muốn giết Đoạn Lộng Lâm sao?”
“Có lẽ vậy.” Hứa Tinh Hán đáp: “Nhưng thời gian này Đoạn Lộng Lâm luôn ở trong cung, đóng vai một người con hiếu thuận ngày đêm trông nom lão Hoàng Đế kia. Chưa nói đến chuyện trong cung canh phòng nghiêm mật, mà hắn ta còn đang nấp ở bên người lão Hoàng Đế, sợ là rất khó để giết được hắn ta.”
Gia Ninh suy nghĩ một chút: “Cung điện ta ở trước đây có một đường hầm nối thẳng đến tẩm điện của Hoàng Đế.”
Khi còn bé Gia Ninh hay khóc đêm, chỉ cần được Phụ Hoàng bế là sẽ ngừng khóc.
Phụ Hoàng cưng chiều nàng, bèn dứt khoát kêu thợ xây một đường hầm để rút ngắn khoảng cách đi lại giữa hai cung. Nhưng dù sao thì đường hầm này cũng nối thẳng đến tẩm điện của Hoàng Đế, cho nên sau khi xây xong, những người thợ kia đều biến mất. Ngoại trừ Gia Ninh và Phụ Hoàng Mẫu Hậu nàng biết bí mật này, những người khác đều không ai biết, ngay cả hoàng huynh nàng cũng không biết.
Gia Ninh chỉ thuận miệng nói thế mà thôi, nào nhờ lại thu hút sự chú ý của hai người ngồi trên bàn.
Ổ Tương Đình quay lại nhìn Gia Ninh: “A Ninh, nàng nói từ cung điện trước đây của nàng có một đường hầm nối thẳng đến tẩm điện của Hoàng Đế sao?”
“Đúng vậy, sao thế?” Gia Ninh chớp mắt.
Đoạn Ngọc Thư cười thành tiếng: “Đây đúng là vừa buồn ngủ liền có người kê gối cho.”
“A Ninh, nàng có biết phương hướng bên trong và cách mở đường hầm đó không?” Ổ Tương Đình hỏi.
Gia Ninh gật đầu, rồi vẽ lại lên một tờ giấy.
Đoạn Ngọc Thư nhìn bản vẽ dần thành hình, nhẹ giọng nói: “Nếu như sắp xếp được người vào đường hầm này thì sẽ có thể giết Đoạn Ngọc Lâm, nhưng nhất định người này phải có võ công cực cao mới được, nếu không sẽ làm kinh động đến binh lính ở bên ngoài.”
Hứa Tinh Hán nghe vậy thì lập tức nói với Ổ Tương Đình: “Ca, đệ đi cho.”
Ổ Tương Đình gập bản vẽ vào: “Việc này không đến lượt đệ.”
Gia Ninh thấy Ổ Tương Đình cất bản vẽ đi thì nhíu mày, trong lòng có dự cảm xấu: “Chẳng lẽ chàng muốn tự mình đi?”
Đoạn Ngọc Thư ở bên cạnh mở miệng: “Ổ thiếu gia, việc này quá nguy hiểm, huống hồ trên người ngươi còn có thương tích. Có lẽ chúng ta nên thảo luận kỹ hơn để chọn lựa, nhưng cần phải sớm đưa ra quyết định.”
Gia Ninh cực kỳ không muốn để Ổ Tương Đình đi: “Nếu chỉ giết mỗi Đoạn Lộng Lâm thì cũng vô ích thôi, hắn ta chết thì vẫn còn có người khác lên thay hắn ta.”
Ổ Tương Đình nhìn Gia Ninh, rồi nói với Đoạn Ngọc Thư: “Đêm đã khuya rồi, để ngày mai thương lượng tiếp chuyện này.”
Dường như Đoạn Ngọc Thư hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng Ổ Tương Đình, hắn liền gật đầu: “Tiệm cầm đồ này còn có tầng ba, trên đó có một căn phòng, tầng hai này cũng có phòng để nghỉ ngơi, sáng ngày mai ta lại tới.”
***
Sau khi Đoạn Ngọc Thư rời đi, Hứa Tinh Hán liền thức thời nói: “Ca, đệ sẽ nghỉ ở tầng hai này, hai người lên trên đi. Cứ an tâm mà ngủ, nếu như có người tới thì đệ sẽ biết ngay.”
Lên đến tầng ba, không còn người ngoài nữa, Gia Ninh nói thẳng: “Chàng không nên đi ám sát Đoạn Lộng Lâm, quá nguy hiểm, bên cạnh không còn ai khác sao?”
Nàng luôn cảm thấy mối quan hệ hợp tác này với Đoạn Ngọc Thư chẳng ra cái gì cả.
Trước đây Đoạn Ngọc Thư này làm quân sư cho tộc A Bố Tư, nhưng có vẻ như chính hắn đã mượn tay Ổ Tương Đình để tiêu diệt A Bố Tư.
Nếu Ổ Tương Đình giúp hắn, liệu sau này hắn có trở mặt hay không?
Nghĩ đến đây, nàng liền nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta luôn cảm thấy Đoạn Ngọc Thư không phải người tốt.”
“A Ninh, hiện tại chúng ta chỉ có thể hợp tác với hắn, nàng muốn cứu hoàng huynh nàng có đúng không?” Ổ Tương Đình duỗi tay nắm lấy bả vai Gia Ninh: “Chúng ta phải mạo hiểm một lần, chỉ cần giết được Đoạn Lộng Lâm thì Tân Đế cũng chết, đến lúc đó triều đình sẽ đại loạn, chúng ta có thể nhân cơ hội mang hoàng huynh nàng ra.”
Đúng là nàng muốn cứu hoàng huynh ra ngoài, nhưng nàng thấy chuyện này có quá nhiều nguy hiểm.
Vậy nhưng nếu không giết Đoạn Lộng Lâm, chờ đến khi Đoạn Lộng Lâm gán tội danh lên người Hiền quý phi thì hoàng huynh nàng chết chắc.
“Được rồi, nghỉ ngơi trước đã.”
***
Gia Ninh nằm ở bên trong, vốn đã rất mệt mỏi rồi, nhưng nàng vẫn cố gắng nói với Ổ Tương Đình: “Chàng không được đi.”
Ổ Tương Đình ôm lấy Gia Ninh, giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Ừ.”
Gia Ninh sợ đối phương bị thương nên cũng không dám chạm vào hắn, nàng cẩn thận tìm một tư thế coi như thoải mái nằm trong ngực hắn.
Nàng nhìn chằm chằm vào hoa văn trên áo của Ổ Tương Đình, thầm nghĩ đến chuyện của mình.
Nàng nghĩ, có lẽ Khương Quốc đã thật sự biến mất rồi, những cựu thần đều đã đầu phục chủ mới, nàng và hoàng huynh lại không có gì ngoài cái mạng này.
Sự thật này khiến nàng hơi khổ sở, khó chịu vì mình vô dụng, trước đây nàng cứ tưởng mình được sống sót là vì trời cao muốn nàng phục quốc, nhưng giờ đây nàng chợt phát hiện, hình như không phải vậy.
Thắng làm vua thua làm giặc, nàng và hoàng huynh cũng chỉ là may mắn nên mới sống sót mà thôi.
Nàng sống được là nhờ Ổ Tương Đình, hoàng huynh nàng thì nhờ vào Hiền quý phi là Thái Tử Phi trước đây nên mới sống sót.
Huyết mạch cuối cùng của Khương tộc lại vô dụng như vậy, chắc là khi nàng xuống hoàng tuyền sẽ bị liệt tổ liệt tông mắng chửi ghê lắm đây.
“Đoạn Ngọc Thư lên làm Hoàng Đế thì có bỏ qua cho ta và hoàng huynh không?” Gia Ninh hỏi khẽ.
Ổ Tương Đình vuốt tóc Gia Ninh, tóc nàng mềm mại vô cùng: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Hắn cũng chưa thể dám chắc, Gia Ninh hiểu.
Gia Ninh ngẩng đầu lên nhìn đối phương, hai mắt dần đỏ, nàng mơ hồ cảm nhận được nỗi bất an, tựa như người trước mắt sẽ chỉ xuất hiện trong thời gian rất ngắn ngủi rồi lại rời đi ngay, hoặc nói là Ổ Tương Đình của lúc này chỉ là ảo giác của nàng.
Gia Ninh ngồi dậy, nhìn Ổ Tương Đình khắp một lượt từ trên xuống dưới, mái tóc dài của nàng rủ lên người hắn, đôi môi nàng đỏ mọng, giống như yêu quái trong tiểu thuyết.
Nàng cúi đầu hôn lên môi Ổ Tương Đình, môi hắn thật lạnh.
Hô hấp của Gia Ninh trở nên dồn dập, nước mắt tràn mi, nàng thút thít, đưa tay sờ vào đai lưng đối phương.
Mắt Ổ Tương Đình rất đẹp, nhất là khi nhìn ở khoảng cách gần, bên trong đôi mắt ấy như cất giấu sao trời. Nốt ruồi son nơi khoé mắt như mặt trăng bị nhiễm đỏ, hàng mi dày như cánh bướm đen tuyền, chỉ cần nhẹ nhàng vỗ cánh là sẽ dâng lên một cơn sóng gió.
Ổ Tương Đình bắt lấy bàn tay Gia Ninh.