(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau đó, ta lần lượt đổi mấy quản sự ở ngoại viện đang phụ trách các sổ sách khác nhau, lại đổi quá nửa đám nô bộc trong nội viện với đủ mọi lý do.
Muốn tìm sơ hở rất dễ, ta chỉ tản bộ loanh quanh viện vài vòng đã nghe được không ít toan tính trong lòng họ.
Bấy lâu họ dựa dẫm Hầu phủ, lão phu nhân lại mắt nhắm mắt mở, nên đám gia nô đều kiếm chác no nê.
Nếu họ đã lấy ơn huệ để lôi kéo nhân tâm, sao ta không thay thành người của chính mình, để chúng có “vét” thì cũng phải nghe lệnh ta.
Bên phủ tướng quân, gián điệp của ta thường xuyên gửi tin, nói di nương đã mấy lần phái người lén gặp Thu Đào, thấy nàng ta không lọt được vào mắt Hầu gia, lại bắt đầu tính kế khác.
Rồi một ngày, chẳng biết di nương tìm đâu ra “thần y,” đích thân đưa hắn đến Hầu phủ.
Ta ngờ ngợ nhớ đến gương mặt của gã nam nhân trẻ lần trước.
11
Hiện di nương đã mang thai nhiều tháng, đi đứng cũng một tay đỡ lưng, sau theo mấy tỳ nữ, trông còn oai hơn trước.
Vừa thấy ta, bà đã rơi lệ, bảo ta gầy rộc, mặt mũi nhọn hoắt.
Ta nén cơn buồn nôn mà tiếp chuyện.
Nực cười thay, rõ ràng trong phủ tuy vất vả nhưng đủ đầy miếng ngon, ta còn tròn trịa hơn trước kia.
Di nương đề cử vị thần y, khen y y thuật xuất chúng, có lẽ giúp ích cho Hầu gia.
Chưa đợi ta đáp, bà lập tức gọi: “Thu Đào, mau dẫn thần y đi khám cho Hầu gia.”
Kẻ kia đã đổi bộ xiêm y, suốt từ nãy luôn cúi gằm đầu, nhưng vừa vào cửa ta nhận ra ngay.
Di nương kín đáo liếc nhìn ta.
[Lần trước chỉ thoáng qua, chắc nó không nhận ra đâu nhỉ?]
Quả nhiên củng cố suy nghĩ của ta, ta vẫn dịu dàng niềm nở, không tỏ chút gì khác thường.
Bà mới an tâm, mặt nở nụ cười.
Phục Linh thì đứng bên, thấy Thu Đào vội vã đi theo thần y vào phòng Hầu gia, lòng đầy phẫn nộ.
[Ba lần bốn lượt mặc hở hang sang phòng Hầu gia, tưởng bọn ta mù cả chắc?]
Ta cười thầm, vỗ nhẹ vai nàng: “Hầu gia cũng đến giờ dùng thuốc, ngươi đem sang đó, ta sẽ tới sau.”
Di nương chuyến này không chỉ muốn đưa thần y, chắc còn mưu khác.
Bà lôi ta sang một góc, thì thầm: “Cữu mẫu con lo cho con lắm, mấy hôm trước còn bàn, không bằng để con nhận đứa con thứ của biểu ca làm con thừa tự.”
À, vậy là vừa muốn nhét thiếp vào cho Hầu gia, lại muốn đưa một đứa nhỏ đến kế thừa Hầu phủ.
Ta mỉm cười ôn hòa: “Nhờ cữu mẫu và di nương bận lòng, nhưng chuyện nhận con nuôi còn sớm, hay cứ chờ vài năm nữa hãy tính.”
Bà sốt ruột: “Đứa bé giờ vừa tròn 1 tháng, con ôm về nuôi còn thơm tay như con ruột, vài năm sau thì làm sao còn gần gũi?”
Ta cười lạnh trong lòng, năm xưa ta cũng chưa đầy tháng, di nương nuôi ta hơn chục năm, vậy mà còn mong ta chết.
Dù vậy, ta vẫn nhẹ nhàng đáp: “Tình mẫu tử cũng là duyên trời, đâu phải ai ai cũng được như di nương đối với ta, thôi cứ để sau đi.”
Di nương cười gượng, nhưng ý nghĩ trong lòng bà khiến ta lạnh buốt từng tấc tim.
[Ta với nó mẹ con gì chứ, nếu không phải thuốc hại mẫu thân nó chưa đủ liều, con nghiệt chủng này đã sớm vong mạng.]
Bà sợ tội mưu hại tỷ ruột bại lộ, nên cách vài ngày lại khơi gợi ta như thế.
12
Không rõ “thần y” dùng cách gì mà sắc mặt Hạ Sùng Việt dần dần khá lên.
Di nương càng thêm đắc chí, bất chấp ý ta, kéo hắn tới Hầu phủ thêm vài bận.
Ta không chút bày tỏ, còn cố tình khen di nương trước mặt Thu Đào rằng bà ấy có lòng với ta, thần y này hẳn khó mời lắm.
Nhưng trong lòng ta mỗi ngày một nôn nóng muốn báo thù.
Mẫu thân ta vốn là đích nữ, năm xưa gả vào phủ tướng quân, cùng phụ thân ân ái mặn nồng, cuối cùng lại chết bởi khó sinh.
Từng ấy năm, ta chưa từng nghĩ người bị mưu hại, chắc cả người cũng chẳng hay người muội muội thân thiết lại muốn dồn mình vào chỗ chết.
Thần y ở lại hơn nửa tháng, một sớm tinh sương, Hạ Sùng Việt có thể khẽ cử động chân.
Hắn mừng ra mặt, gọi tên ta: “Uyển Nhi, nàng ấn thử chân phải của ta đi.”
Ta ấn nhẹ, hắn vui sướng không thôi: “Ta thấy rõ cảm giác, thật sự có cảm giác.”
Mẹ chồng nghe tin, vội chạy đến, lại phái người vào cung mời Thái y.
Xem qua một hồi, ông lão râu bạc kia tỏ vẻ kinh ngạc: “Quả thật bất ngờ, kinh mạch Hầu gia đang dần khai thông.”
Ta nghe được tiếng lòng của Thái y, không nhịn được liếc sang Hầu gia, tò mò hắn làm sao vui thế.
Từ hôm Hạ Sùng Việt có dấu hiệu chuyển biến, ta càng thêm phiền muộn.
Đến nỗi hắn cũng nhận thấy, một hôm ta xoa bóp chân cho hắn, hắn hỏi: “Phu nhân có gì phiền lòng? Ngoài tiền viện hay trong nội viện?”
Ta lắc đầu, hắn tựa hồ có trái tim tinh tường, cố ý hỏi: “Liên quan đến nhạc mẫu?”
Lạ quá, ta gần như hoài nghi hắn cũng nghe được lòng người.
“Vì sao Hầu gia biết?”
Ta hoảng loạn nói ra, rồi hối hận muốn tự bịt miệng.
Hắn thoáng cụp mắt, tựa như thở dài: “Ta ngày ngày dõi mắt theo phu nhân, nét chau mày hay nụ cười của nàng, ta đều cảm nhận được, sao lại không biết nàng lo lắng?”
Ta chần chừ rất lâu, rốt cuộc không ai để bàn bạc, đành kể mọi chuyện cho hắn nghe.
Còn việc ta âm thầm cài người vào phủ tướng quân, ta không nhắc.
Không hiểu sao, ta sợ hắn nghĩ ta vốn ôm mưu đồ khi bước chân vào Hầu phủ.
13
Mấy ngày sau, Hạ Sùng Việt càng gặp thần y thường xuyên, kéo theo Thu Đào cũng ráo riết hầu hạ.
Trong kinh, các phu nhân quan lại đôi khi tụ họp, nay cũng bắt đầu gửi thiệp mời ta.
Phục Linh phấn khởi: “Bên ngoài đều khen phu nhân vượng phu, gả vào Hầu phủ việc gì cũng đâu vào đấy, bệnh lạ của Hầu gia cũng sắp khỏi.
“Giờ chẳng ai xì xào nói xấu phu nhân nữa. Nghe đâu tướng quân cũng hay được Tổng binh đại nhân mời uống rượu.”
Ta chợt nhớ lời Hạ Sùng Việt từng kể.
Thái hậu và đương kim Thánh thượng dẫu là mẫu tử nhưng không thân thiết, thuở trước Thái hậu quyết lập Nhị hoàng tử – Thuấn Vương kế vị.
Ai ngờ Thuấn Vương nóng vội, chưa đợi Tiên đế băng hà đã khoác long bào trong vương phủ.
Tiên đế giận dữ, truyền ngôi cho hoàng tử hiện tại, đày Thuấn Vương tới biên cương Tây Bắc, không chỉ dụ thì không được vào kinh.
Thuấn Vương phi vốn là đích nữ của Tổng binh đại nhân, cũng bị đưa đến miền hoang vu Tây Bắc.
Nghe đồn đương kim Thánh thượng nhân từ, không liên lụy đến Tổng binh phủ, lại hết sức cung kính Thái hậu.
Nhưng mấy năm nay, Thánh thượng say mê đan dược, triều cương tạm không xáo trộn, còn Thuấn Vương nơi Tây Bắc dường như có biến.
Ta ngẫm mối liên hệ phức tạp, chợt thấy phụ thân mình như hồ đồ.
Sớm không kết giao, muộn không kết giao, lại chọn lúc này tụ hội cùng Tổng binh, chẳng phải là chui đầu vào tròng ư.
Mà di nương sắp đến kỳ sinh nở, lại chống bụng lớn đến khuyên ta nạp thiếp cho Hầu gia.
Bà vịn bụng, chậm chạp ngồi xuống, gương mặt tươi cười: “Ban đầu nghe nói thần y chữa được Hầu gia, ta chẳng dám tin, vì thời gian chưa lâu.”
“Nhưng Thu Đào xấu hổ bảo với ta rằng, Hầu gia có ý muốn nạp nó. Ta nghĩ chắc là Hầu gia đã khỏe hẳn.”
Ta há miệng, mãi mới thốt được lời.
Thảo nào hôm qua Thu Đào đòi đi hốt thuốc cho Hầu gia, kỳ thực là lẻn về phủ tướng quân.
Ta đã dặn người giám sát nàng ta, nhưng vẫn sơ sót.
Suy nghĩ chốc lát, ta bèn thuận nước đẩy thuyền.
“Được chứ, Hầu gia đã có lòng thì tất nhiên ta tác thành, huống hồ là người trong nhà cả.”
Ta cười ngọt như gió xuân, tựa kẻ buồn ngủ gặp đúng chiếc gối êm.
14
Gần đây mẹ chồng luôn uể oải, từ khi vào cung gặp Thái hậu về liền nằm bẹp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");