4.
Sau khi đọc xong, tôi bèn gấp tờ thời khóa biểu này lại và cho vào trong cặp sách.
Trong trường học không cho phép đeo đồng hồ, càng không cho phép mang theo điện thoại. Tôi liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, bên trên hiển thị thời gian là 14:44.
Nhưng tôi đã lén mang trộm đồng hồ, tôi nhìn thời gian, 14:49, quả nhiên đồng hồ không đúng. Xem ra chiếc đồng hồ kia là dùng để lừ.a người cả! Vậy thì có thể xác định quy tắc thứ 2 là chính xác, vì thế thời khóa biểu cũng đúng.
Nếu như tôi không mang theo đồng hồ, nếu sau này có bất kỳ nguy hiểm gì thì tôi chắc chắn toi đời rồi, như này xem ra, thời gian trên đồng hồ kia chắc hẳn sẽ chạy chậm hơn 5 phút so với thời gian bình thường.
Lúc này chuông vào học vang lên, tôi vội vàng nhìn đồng hồ đeo tay, 14:50.
Học xong tiết học này, giáo viên đột nhiên nói phải soát người, hóa ra là do lớp 10/2 có một học sinh mang theo điện thoại.
Tôi giả vờ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng đã rối tung hết lên, tuy rằng tôi không mang theo điện thoại nhưng dù sao cũng mang theo đồng hồ đeo tay mà.
Trong tình huống khẩn cấp, chợt có một người gõ cửa, vì vậy mà chủ nhiệm lớp đã bị tiếng gõ cửa thu hút, trong khoảng thời gian này, tôi đã lấy đồng hồ đeo tay ném ra ngoài cửa sổ đang mở. Tầng chỗ chúng tôi rất cao, cho dù có tiếng động thì cũng không quá lớn, thế nên chủ nhiệm lớp cũng không nghe thấy.
Người gõ cửa là một nữ sinh khuôn mặt xinh đẹp, nhìn trông rất bình tĩnh ổn định, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhợt, mặc đồng phục trường, có vẻ cũng là học sinh, thoạt nhìn thì đoán là chưa bị lâ.y nhi.ễm, nếu không thì tại sao không học hành giống như những người khác mà lại chạy đến phòng học lớp chúng tôi đây.
Thế nhưng tôi không hiểu, vì sao cô ấy có thể chạy ra ngoài, lại có thể đúng lúc cứu tôi được.
Sau khi tan học, tôi muốn đi tìm nữ sinh kia, nhưng vừa ra khỏi phòng học tôi đã thấy nữ sinh mặt mũi tái nhợt vừa rồi đang đứng ở cạnh cửa.
Cô ấy kéo tôi đến chỗ duy nhất không có camera giám sát trong nhà vệ sinh, tôi vừa muốn lên tiếng hỏi cô ấy sao lại muốn giúp tôi, kết quả là cô ấy đã lên tiếng trước.
“Cậu cũng không bị lâ.y nhi.ễm đúng không?”
Tôi không trả lời, tôi vẫn luôn có một cảm giác phòng bị với người lạ, cho dù cô ấy từng cứu tôi, nhưng trên tờ giấy có một dòng ghi là không thể tin bất kì người nào khác, vì vậy tôi càng cảnh giác hơn.
“Tôi là Lâm Thiến Thiến lớp 10/2, bố tôi là cảnh sát, lúc ông ấy phát hiện những người ra khỏi trường học này đều có chút không bình thường, hoàn toàn không giống như lúc trước, thế nên muốn để tôi vào đây điều tra.”
“Tính cảnh giác của tôi rất cao, tôi phát hiện hiệu trưởng dường như không phải người bình thường, hơn nữa bây giờ đang là giữa thu, sao lại có hiệu trưởng phát kem cho mỗi người vào ngày khai giảng được cơ chứ, vì vậy tôi không ăn kem.”
“Sau đó tôi phát hiện những người đã ăn kem trong lớp tôi đều trở nên kì quái, quả thật là kem có vấn đề, nhưng tôi lo lắng mình không ăn kem sẽ bị phát hiện, vì vậy tôi cũng giả vờ giống như bọn họ.”
“Đây là tất cả thu hoạch của tôi, còn cậu thì sao?”
Cô ấy thoải mái kể hết toàn bộ thu hoạch của mình cho tôi nghe, thế nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cuối cùng tôi cũng không kể những quy tắc kia cho cô ấy biết, chỉ nói với cô ấy một vài việc không có tác dụng mà thôi.
Sau đó, gần đến giờ vào học cô ấy đã nói với tôi: “12 giờ hôm nay tôi tới tìm cậu.”
Tôi càng nghi ngờ hơn, hỏi: “Tại sao lại cứ nhất định là 12 giờ.”
Cô ấy nói với tôi: “Khi đó đã tắt đèn, tránh bị quản lí ký túc xá tóm.”
Sau khi nói xong cô ấy liền rời đi.
5.
Tôi quay về lớp học vừa đúng lúc chuông vào lớp reo.
Tôi vội vàng ngồi vào chỗ.
Tiết này là tiếng Anh.
Cũng là môn tôi ghét nhất.
Vào lớp được một lúc, một người phụ nữ có vẻ ngoài vô cùng quy.ến r.ũ bước vào.
Cô ta mặc váy dài màu đỏ rư.ợu, chiếc váy dài ôm sát cơ thể nhỏ nhắn của cô ta, mái tóc cuộn sóng to không thường thấy, lớp trang điểm trên mặt rất dày, và đi một đôi giày cao gót màu đỏ.
Lần đầu nhìn, tôi còn tưởng là cô gái trẻ từ đâu tới nữa, nhưng khi nhìn kỹ lần thứ hai, tôi mới nhận ra sắc mặt cô ta trắng bệch, trắng bệch một cách bất thường, hai tay hai chân có hơi khô, cả người gần như đều mặc đồ màu đỏ, hơn nữa còn là màu đỏ sẫm, thực sự không giống người chút nào.
Cho đến khi cô ta đi lên bục giảng, cầm phấn viết chuẩn bị giảng bài, tôi mới nhận ra cô ta là giáo viên.
Sau khi hết tiết.
“Các em, tiết học hôm nay của chúng ta đến đây là hết, học sinh được cô đọc tên hãy đến văn phòng làm việc của cô, và kiểm tra ngẫu nhiên xem các em có hiểu bài học hôm nay không.”
“Trần Sở Đình, Diệp Tư Uyển, Thẩm Niệm An, Tô Mộng Dao, Lâm Kiều Kiều.”
Tôi nghe thấy trong đó có mình thì giật thót tim, vậy thì rốt cuộc tôi có nên đi hay không đây.
Giáo viên tiếng Anh lại nói một lần nữa, tôi lắng nghe kỹ mới nhận ra trong đó cũng có Diệp Tư Uyển, trên tờ giấy kia nói cô ấy biết hết tất cả những việc này và không thể để cô ấy đến văn phòng làm việc, rốt cuộc có đáng tin hay không.
Không quan tâm được nhiều như vậy nữa, dù sao không đi chắc chắn vẫn an toàn hơn.
Thế nên khi bọn họ đều đã đi, thì tôi vẫn ngồi yên không động đậy tại chỗ.
Nhưng giáo viên tiếng Anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn chằm chằm đến nỗi tôi ho.ảng s.ợ trong lòng.
Tôi chỉ đành đi cùng bọn họ.
Mặc dù tôi không quen Diệp Tư Uyển nhưng trên đồng phục của chúng tôi đều có tên, thế nên chẳng mất bao lâu tôi đã tìm được cô ấy, đồng thời đi bên cạnh cô ấy luôn.
Cả đường đi tôi đều ở bên cạnh cô ấy, cuối cùng cũng đã đến văn phòng làm việc, giáo viên tiếng Anh đi vào, cô ấy cũng bước nhanh vào trong, tôi bèn kéo cô ấy đi.
Vừa kéo cô ấy xong liền chạy, chạy rất nhanh, chỉ sợ giáo viên tiếng Anh sẽ đuổi theo.
Trên đường quay về, cô ấy vẫn luôn muốn đi đến văn phòng làm việc, nhưng bị tôi sống ch.ết ngăn cản lại, khi đến lớp học, cô ấy lại đi đến chỗ ngồi và bắt đầu học tập một cách máy móc.
6.
Sau đó là giờ cơm tối, đồ ăn trong nhà ăn rất nhiều.
Tôi đi đến trước cửa sổ nhà ăn, phát hiện bên trong có một món tên là thịt kho tàu, tôi lại nhớ đến hai quy tắc trái ngược nhau trong tờ quy tắc kia, thực sự tôi tin quy tắc không được ăn hơn.
Dù sao cẩn thận mới lái được thuyền vạn năm.*
*Ý chỉ trong mọi việc xử sự phải suy xét kỹ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Thế nên tôi rất tự nhiên mà né món ăn đó.
Khi tôi quay lại chỗ ngồi, trong bát của tôi lại nhiều thêm một món, mà món này lại chính là thịt kho tàu, còn chưa kịp suy nghĩ xem tại sao lại có món này thì chủ nhiệm lớp đã đi đến, đồng thời ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi chằm chằm, giống như nhất định phải thấy tôi ăn món đó thì cô ta mới bằng lòng rời đi.
Cô ta nhìn tôi như thế thì tôi càng không muốn ăn, đang nghĩ xem nên làm như thế nào thì một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi đến.
Không biết cô ấy đã nói gì với chủ nhiệm lớp mà chủ nhiệm lớp đã bị cô ấy kéo rời đi.
Tôi nắm bắt thời gian, nhanh chóng đổ hết món thịt kho tàu đó đi.
Qua một lúc sau cô ấy đã quay lại.
Cô ấy tựa như vô ý sát lại cạnh người tôi.
“Đợi tôi ở phòng thí nghiệm.”
Trong lúc mơ hồ tôi đã nghe được câu này.
Tôi không biết tôi có thể tin được lời cô ấy hay không nhưng trong nội tâm tôi nghiêng về phía không tin hơn, tôi không tin bất kì người nào cả.
Nhưng tôi quyết định đặt cược một lần, đi!
Dù cho nữ sinh tóc đuôi ngựa này không phải người, là người muốn h.ại tôi, thì tôi cũng muốn đi thử xem.
Không vào hang cọp, làm sao bắt được hổ con.
Bây giờ tôi hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể đi xem thử ra sao, hơn nữa cũng chưa đến tiết tự học buổi tối, trời chưa tối chắc hẳn không có gì quá nguy hiểm đâu nhỉ.