Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 7: Dùng thời gian trao đổi




Hạ Hoa uyển.

Từ khách sạn đi ra, Dịch Dao biết bây giờ chạy về trường học cũng muộn rồi, nên nhờ Tiểu Ngải xin nghỉ giùm cô. Cô ngồi taxi đến chung cư mà Ninh Nguyệt Cầm thuê.

Nghe dì chủ nhà nói Ninh Nguyệt Cầm đang gặp bạn cũ ở hoa viên dưới lầu, Dịch Dao liền đeo ba lô đi xuống lầu tìm người.

Đi trên đường mòn phủ kín đá cuội ở công viên, chân cẳng bủn rủn làm cô suýt khóc.

Nhớ lại hai ngày nay chịu đủ dày vò dưới thân đàn ông, thậm chí suýt chút nữa mất khống chế, cô không thể không nghi ngờ......

Rốt cuộc, đường tắt này, cô có nên tiếp tục hay không!

Xa xa đã nhìn thấy Ninh Nguyệt Cầm đứng bên cạnh một đám người, Dịch Dao bước nhanh đến, "Dì Cầm, dì đang nhìn gì vậy?"

"Không có gì, đang đợi một người bạn thôi." Ninh Nguyệt Cầm dịu dàng cười.

Qua mấy ngày nữa Ninh Nguyệt Cầm sẽ 39 tuổi, nhưng lại có một khuôn mặt bị năm tháng lãng quên. Da thịt trắng nõn, ngũ quan dịu dàng, khí chất nhã nhặn lịch sự, tuy rằng không đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng chắc chắn là xinh đẹp đoan trang.

Cho dù như thế thì sao? Không một công ty quản lý nào để ý đến một nữ diễn viên gần 40 tuổi còn chưa nổi tiếng. Những nữ diễn viên vất vả để nổi tiếng cũng không cho phép người khác có cơ hội!

Trong đám người ầm ĩ đột nhiên truyền ra tiếng quát lớn của một người đàn ông, "Được rồi, tránh ra tránh ra!"

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên sắc mặt không tốt che chở một người phụ nữ xinh đẹp có khí chất đi ra.

"Nguyệt Cầm, ngại quá, không dễ gì gặp được nhau. Tôi mời cậu đi ăn một bữa cơm nhé..."

Tô Mỹ Mỹ!

Dịch Dao ngay lập tức nhận ra Tô Mỹ Mỹ, người chị em năm đó debut cùng với Ninh Nguyệt Cầm. Làm chị em hai năm rưỡi, lại lén lút giở trò, chặn hết mấy vai diễn tốt mà Ninh Nguyệt Cầm nhận được.

"Haha...... Thật ra bây giờ tôi rất hâm mộ cậu. Tự do tự tại, không cần diễn suốt ngày, ra khỏi nhà cũng không cần lo lắng bị người ta nhận ra. Haha... Rất nhớ thời gian năm đó chúng ta mới debut!"

Ngồi trên ghế VIP trong nhà hàng, nghe vị đại minh tinh ngẫu nhiên gặp mặt châm biếm, lời nói vừa khoe khoang vừa châm chọc, Dịch Dao nhìn khuôn mặt hồn nhiên mỉm cười của Ninh Nguyệt Cầm, trái tim lạnh như băng.

Nhìn người thiên phú không bằng mình đi "đường tắt" mà bạo hồng nhanh chóng, nhìn người nỗ lực không bằng mình bởi vì "hi sinh" gì đó mà có nhiều cơ hội hơn, nhìn thấy đám fan từng tung hô "chúng tôi vĩnh viễn yêu cô, cô là nhất..." chạy theo người đó... Phải có một trái tim cứng cỏi như thế nào mới có thể cười hồn nhiên như thế!

"Nhưng mà cũng phải nói, Nguyệt Cầm, nhiều năm rồi, cậu cũng đã chậm trễ. Hay là tìm một người rồi gả đi, còn diễn gì nữa chứ?"

Ninh Nguyệt Cầm cười nhạt lắc đầu, giọng điệu bình thản nói, "Tôi thích diễn. Chỉ cần tôi còn có thể diễn, còn có cơ hội diễn, tôi vẫn sẽ tiếp tục diễn."

Sắc mặt Tô Mỹ Mỹ thay đổi, "Thích cũng không thể làm cơm ăn! Đúng rồi, tôi nhớ năm đó cậu rất thích kịch bản《Nguyệt Chi Âm》đúng không? Nguyên Thái muốn đầu tư quay bộ phim điện ảnh này, còn tìm một đạo diễn mới, hỏi tôi có muốn tham gia hay không, tôi còn đang xem xét. Ai da... Nội dung như vậy quay ra không biết có ai thèm xem không! Thật không biết cậu thích nó ở chỗ nào. Hay là tôi đề cử cậu với Triệu đạo diễn nha? A, quên mất, hình như không được rồi. Nguyên Thái nói bộ phim này chỉ cần minh tinh diễn thôi. Haha, thật là lãng phí ghê. Nhất định sẽ rất mệt."

"Mỹ Mỹ ——" Ninh Nguyệt Cầm nhíu mày.

"Vậy sao? Cô nói bộ phim điện ảnh lần đầu tiên An tiên sinh đầu tư, nhất định sẽ lỗ vốn hả?" Dịch Dao lạnh lùng nói.

Tô Mỹ Mỹ giật mình, "Đâu có! Tôi, tôi nói《Nguyệt Chi Âm》nhất định sẽ hot!" Nhìn Ninh Nguyệt Cầm, Tô Mỹ Mỹ đắc ý tiếp tục nói, "Loại kịch bản kén người xem này, làm cho Nguyệt Cầm nhớ mãi không quên. Đáng tiếc thật, cậu thích như vậy lại không có cơ hội biểu diễn......"

Dịch Dao bĩu môi, đặt điện thoại di động lên mặt bàn ——

"Đúng vậy không? Cô nói bộ phim điện ảnh lần đầu tiên An tiên sinh đầu tư, nhất định sẽ lỗ vốn hả?"

"Đâu có! Tôi, tôi nói《Nguyệt Chi Âm》nhất định sẽ hot! Loại kịch bản kén người xem này,...."

Dịch Dao dừng ghi âm lại, "Không biết An tiên sinh nghe thấy đánh giá của cô, còn cho cô cơ hội "suy xét" hay không?"

Sắc mặt Tô Mỹ Mỹ thay đổi, đập bàn đứng lên, "Cô!" Liền xoay mặt căm tức nhìn Ninh Nguyệt Cầm, "Ninh Nguyệt Cầm cô có ý gì!"

Ninh Nguyệt Cầm ngẩng đầu nhìn sắc mặt vặn vẹo của Tô Mỹ Mỹ, "Nói tôi thì được, nhưng nói《Nguyệt Chi Âm》thì không được. Dao Dao, chúng ta đi thôi."

"Đứng lại! Ninh Nguyệt Cầm, cô phải biết rõ, đắc tội tôi, trong cái vòng này tôi hoàn toàn có thể bóp chết cô dễ dàng như bóp chết một con kiến!"

Dịch Dao dừng bước lại, "Mấy năm nay, chẳng lẽ cô làm còn ít sao?" Nói xong, Dịch Dao lôi kéo Ninh Nguyệt Cầm đi ra cửa.

Vì sao cô lại bán đứng mình? Vì sao cô lại để cho một người đàn ông xa lạ muốn làm gì thì làm? Sự tồn tại của một người chính là đáp án tốt nhất!

Cô không muốn nhìn thấy Ninh Nguyệt Cầm bị mấy người xấu xa giẫm đạp, không muốn nhìn thấy Ninh Nguyệt Cầm bỏ lỡ cơ hội dần dần già đi!

Cho dù phải trở thành con người mà mình ghét nhất khinh thường nhất, cô cũng muốn thử! Dùng thời gian một năm của cô, đổi lại cơ hội cuối cùng trên con đường diễn xuất của Ninh Nguyệt Cầm!

"Dao Dao, chờ khi con trưởng thành, nhớ phải chăm sóc mẹ con thay cha, biết không?"

Cha ơi, con biết con dùng cách này rất đáng xấu hổ, nhưng cha... sẽ không mắng con, đúng không?

Chiều tối, không nhận được điện thoại kêu cô đi ăn cơm chung, cô ăn đại gì đó, trở về khách sạn sớm, tắm xong thay váy ngủ, lấy notebook từ ba lô ra, mở bản vẽ, chuyên tâm vẽ tranh.

Bốn tiếng sau.

Sau khi Cầu Dịch Hành đứng ở phía sau Dịch Dao một hồi lâu, khi đã nhìn rõ cô vẽ gì, liền cúi người duỗi tay cầm lấy bút vẽ trong tay cô, sau đó đóng notebook lại.

"Tới đây, tắm rửa với tôi."

"Tôi, tôi đã tắm rồi."

"Vậy à?" Bàn tay to trượt theo đùi, vén váy của cô lên, xoa xoa hoa viên bí mật nóng bỏng. Ngón tay dài lướt qua quần lót đặt lên cửa động, "Nơi này, cũng rửa rồi sao?"

Cả người Dịch Dao căng chặt. hoa huy*t cũng co rút lại, gắt gao kẹp lấy đầu ngón tay dâm tà của hắn.

Cô gái phản ứng thân thể nhạy cảm cùng với khuôn mặt nhỏ cố gắng trấn tĩnh, khiến trong lòng Cầu Dịch Hành ngứa ngáy.

Đã bao lâu rồi.... hắn chưa có tâm trạng trêu đùa phụ nữ? Không, phải nói là, hắn từng có chứ?

"Ha ha......" Thoải mái bế Dịch Dao lên, lần đầu tiên Cầu Dịch Hành có hứng thú dạy dỗ phụ nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.