Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 43: Bất ngờ không kịp đề phòng




Bệnh viện Hòa X.

Đàn Minh tỉnh, rốt cuộc cũng tỉnh lại. Thật vất vả mới gọi được Thiệu bác sĩ vừa gọi điện báo cho Đàn Hoa đến dẫn cô tới sảnh lớn, bây giờ đứng ở bên ngoài phòng bệnh, Dịch Dao lại không biết mình có nên đi vào hay không.

Chứng mất ngôn ngữ vận động...... là một loại chứng mất tiếng, bởi vì não bị tổn thương khiến cho chức năng ngôn ngữ bị chướng ngại, người bệnh có thể nghe có thể nhìn, nhưng đọc hoặc chức năng nói bị hao tổn hoặc mất đi vĩnh viễn.

Người với lý tưởng muốn trở thành một kiến trúc sư đứng đầu khai phá ngành công nghiệp trò chơi......

Đàn Minh......

Trong phòng bệnh, Thiệu Dương Châu đang thong thả kiên nhẫn giải thích tình hình hiện tại của Đàn Minh, trấn an cảm xúc của cậu, "Trước tiên không được gấp gáp, bây giờ con chưa nói được là bởi vì thần kinh não bộ còn bị máu bầm chèn ép, chờ đến khi máu bầm tan hết thì sẽ tốt hơn. Bây giờ quan trọng nhất chính là con phải duy trì tâm trạng vui vẻ lạc quan, bồi dưỡng thân thể cho tốt trước."

Đàn Minh gật gật đầu, há miệng thở dốc nhưng lại không biết nên nói như thế nào, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn hiện lên vẻ nôn nóng chán nản.

Thiệu Dương Châu nghĩ nghĩ, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mà nói, "Con muốn tìm anh con hả?"

Đàn Minh vội vàng gật đầu.

Thiệu Dương Châu cười cười, "Chú đã kêu người gọi điện thoại cho anh con rồi, nhưng mà hình như nó uống say tạm thời không tới được, con ngủ một giấc trước đi, khi tỉnh lại là có thể nhìn thấy Đàn Hoa."

Đàn Minh chớp chớp mắt. Anh của cậu uống rượu? Còn uống say nữa?

"À, nhưng mà có một cô gái nhỏ tên là Dịch Dao bây giờ đang ở bên ngoài, con có muốn gặp cô ấy không?"

Đàn Minh ngẩn ra.

Một lát sau.

Thiệu Dương Châu mở cửa phòng ra, Dịch Dao lập tức từ ghế dựa ven tường đứng thẳng người lên.

Thiệu Dương Châu lại đánh giá cô gái nhỏ trước mắt một lần nữa. Cô gái mặc chiếc váy màu lam bên ngoài khoác một cái áo khoác thể thao nam màu xám, tóc buộc một nửa hơi rối, đôi mắt xinh đẹp chứa đựng sự lo lắng và thăm hỏi.

Mới nhìn, thì chỉ là một cô gái trẻ tuổi bình thường, nhưng dựa theo ánh mắt nhiều năm làm nghề y đã từng duyệt qua vô số người của Thiệu Dương Châu, ông dám chắc chắn, cô gái này có tính cách cực kỳ kiên cường vượt xa những người bình thường khác.

Làm bác sĩ, chính là phải có mắt nhìn người, mỗi người bệnh và người nhà khác nhau, muốn giải thích cặn kẽ nhất định phải chú ý tìm những từ ngữ khác nhau, từ sâu thẳm trong đôi mắt của cô gái này lộ ra sự trầm ổn kiên định, đây chính là người dễ nói chuyện nhất, bởi vì bọn họ đã có đầy đủ lòng dũng cảm để đối mặt với tất cả mọi chuyện.

"Con là...... bạn gái của Đàn Hoa hả? A, đừng để ý, ta là bạn tốt của cậu của Đàn Hoa, cũng coi như là người lớn nhìn hai anh em chúng nó lớn lên. Con vào thăm Đàn Minh đi, nhưng không thể thăm lâu quá, bây giờ nó còn rất yếu, cần phải nghỉ ngơi."

Đàn Minh vẫn muốn gặp cô!

Nhưng —— cô dám gặp cậu ấy không?

Khi cậu ấy quan tâm cô, thích cô, hâm mộ cô, thậm chí còn cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời của cậu ấy, cô lại để cho cậu ấy nghe được giọng điệu dâm đãng nhất của mình! Cô làm cho cậu ấy gặp phải tai nạn xe cộ tàn khốc, làm cho cậu ấy bước qua quỷ môn quan, trên người để lại vô số vết thương! Bây giờ cậu ấy còn phải đối mặt với chứng bệnh tàn nhẫn như thế!

"Dao Dao, cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời của mình......"

Tiểu Minh, thực xin lỗi, rất xin lỗi! Bàn tay run rẩy nắm then cửa, nhưng Dịch Dao lại chậm chạp không dám mở cửa.

Cho dù đã vô số đêm mất ngủ tưởng tượng đến biểu cảm căm ghét của Đàn Minh khi "nhìn thấy" cô, "nghe thấy" tiếng cậu ấy chửi mắng cô, cô cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý để đối mặt với hận ý và phẫn nộ của cậu ấy, nhưng nếu cô thật sự mở cánh cửa này ra ——

Cô chỉ có mấy người bạn, trên đời này cô chỉ để ý có vài người, đó là một chuyện không cách nào có thể thu hồi lại, cô đã đánh mất một người rồi.

Dịch Dao cắn chặt hàm răng, vặn mở cửa phòng ra.

Trên giường bệnh, người con trai trên đầu quấn băng gạc nửa nằm nửa ngồi, cánh tay phải hơi gian nan vẫy vẫy tay với cô, trên khuôn mặt thanh tú vẫn luôn nở nụ cười tươi tắn!

Dịch Dao xoay người chạy ra ngoài.

Lý Duật mới từ thang máy đi ra, đã thấy một bóng người mặc áo màu xám từ tường bên kia vọt vào cạnh cửa, thân thể cô đơn dựa vào bờ tường từ từ trượt xuống, đôi tay che khuất khuôn mặt nhỏ, cả người cuộn tròn thành một đống nho nhỏ.

Sao cô lại ở chỗ này? Đàn Hoa dẫn cô ấy tới?

"Đàn Hoa đã tới rồi hả?" Lý Duật nhỏ giọng hỏi y tá trưởng bên cạnh, là vị y tá trưởng này đã nhắn tin cho hắn biết, nên hắn ở trên taxi liền lập tức chạy tới đây.

Y tá trưởng lắc đầu.

Đàn Hoa không có tới, cô gái này lại tới? Cô ấy muốn làm gì? Cô ấy đã nói gì với Đàn Minh rồi? Miếng mồi hắn cho còn chưa đủ hả? Cô còn muốn chơi cái gì nữa đây?

Quá nhiều câu hỏi không có lời đáp thúc giục Lý Duật đi nhanh về phía trước, nhưng chờ đến khi hắn thấy rõ bóng dáng nho nhỏ đang run rẩy kia, tất cả câu hỏi đều nghẹn ở cổ họng.

Ngồi xổm xuống, hắn nhíu mày nhìn nước mắt trong suốt tràn ra từ khe hở vòng tay của cô, một sự xúc động không rõ lý do làm Lý Duật vươn tay, dùng sức kéo đôi tay che mặt của cô gái ra.

Đột nhiên không kịp phòng bị, hình ảnh trước mắt bỗng chốc xuyên qua hai mắt đánh thẳng vào linh hồn hắn.

Nụ cười yêu kiều hoàn mỹ rung động lòng người.... như vậy! Đôi mắt linh động lúc này giống như hai dòng suối, nước mắt ào ạt mà xuống, không hề phát ra tiếng động, lại có thể thỏa mãn, vui sướng, giống như nụ cười khi đã đạt được tất cả vui vẻ trên thế giới này!

"A...... Ha hả, Đàn Minh cậu ấy không có trách tôi, cậu ấy không có trách tôi!"

"......" Lý Duật đột nhiên đứng lên.

Hắn không thể không đứng dậy! Bởi vì hắn tin tưởng, nếu hắn nhìn nhiều hơn một giây, hắn sẽ hung hăng ấn cô trên tường mạnh mẽ hôn cô!

Quỷ tha ma bắt! Hắn cũng uống say nên muốn làm bậy rồi hả!

Cô gái này!

Lý Duật nắm chặt nắm tay, nhưng lúc này, chính hắn cũng không biết mình muốn kiềm chế cái gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.