Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 216: Giống như hắn




"Em không đi chơi hả?"

"Ừm."

"Em không thấy chán sao? Đi ra ngoài dạo phố, mua sắm, ngắm soái ca mỹ nữ, kể cả đi xem phim cũng được mà!"

Dịch Dao nhìn cô gái trẻ đang ngồi xếp bằng trên thảm, lắc lắc đầu.

Cầu Dịch Hành đã sắp xếp nhiều biện pháp bảo vệ như thế là để ngăn cô bị ảnh hưởng bởi cuộc nội chiến gia tộc của Tùy Nhược Thủy, trừ khi cần thiết, cô cũng không muốn đi ra ngoài ở gia tăng nguy hiểm, khiến người khác lo lắng.

Tuy rằng...... Cầu Dịch Hành nói cô gái trước mặt chính là vệ sĩ xuất sắc nhất trên thế giới, không ai sánh bằng.

Một người vệ sĩ đi làm nhiệm vụ mang theo một vệ sĩ tùy thân kiêm tình nhân với cái tên rất thú vị, gọi là "phụ lòng", họ của tên vệ sĩ kiêm tình nhân này cũng rất đặc biệt, họ Ngũ, tên Nhân.

"Chán thật! Tôi còn tưởng rằng nhận đơn hàng này thì có thể ra ngoài đi chơi, ai ngờ một cô gái trẻ như thế lại "trạch" tới vậy, nhàm chán." Phó Hân vén một tóc dài trên vai lên, đôi mắt tròn sắc bén đầy vẻ ghét bỏ, "Tóc dài phiền phức quá, đội tóc giả cũng bất tiện. A Nhân, cắt tóc cho em."

"Không thể cắt." Ngũ Nhân đứng nghiêm túc bên cạnh trầm giọng nói.

Giống như biết rằng phản kháng không có hiệu quả, mắt Phó Hân trợn trắng. Một lần nữa chuyển mắt nhìn mặt Dịch Dao, hứng thú nhìn chằm chằm, như thể đang nhìn một thứ gì đó hiếm lạ.

"Em không phải xem tôi đang nhìn cái gì sao?"

Dịch Dao mỉm cười, mở một tờ giấy vẽ màu trắng, đôi mắt trong sáng nhìn về phía Ngũ Nhân với đường nét, dáng người đều rất thích hợp làm người mẫu vẽ tranh.

Tư thế đứng của Ngũ Nhân hơi kỳ lạ, giống như cây thông cũng không phải cây thông, như có một giá đỡ đặc biệt nào đó. So với Phó Hân, hình tượng và phong cách của Ngũ Nhân giống với thân phận "vệ sĩ xuất sắc nhất" hơn nhiều.

"A! Cô làm gì vậy! Tôi nhìn cô, cô lại nhìn đàn ông của tôi. Cô gái nhỏ này không chịu thiệt chút nào ha!" Phó Hân đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Dịch Dao, cầm lấy cuốn sổ vẽ của cô.

"Không, tôi chỉ không thích quá bị động thôi."

"Ha ha! Thú vị thật, tôi bắt đầu thích cô rồi đó. Hôm nào tôi giới thiệu cho cô một học tỷ khác, hai người biết nhau chắc chắn sẽ có rất nhiều chủ đề chung."

Dịch Dao suy nghĩ, "Ở phương diện kia có chủ đề chung?"

Phó Hân liếc mắt nhìn Cầu Dịch Hành đang đọc sách bên cạnh, "Người đàn ông khó chịu kia rốt cuộc có yêu cô không?"

"......" Dịch Dao sững sờ trong lòng, nhíu mày lại, khó hiểu mà nhìn về phía Cầu Dịch Hành.

Đúng lúc Cầu Dịch Hành cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc, "Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

"Có được không?"

"Được." Cầu Dịch Hành đứng lên, dáng người cao lớn, phong thái phi phàm.

Ngũ Nhân lái xe, Phó Hân ngồi ở ghế phụ, bốn người mới vừa ra khỏi cổng biệt thự đã đụng phải xe máy của An Kinh Vĩ.

Mười ngày trước, Giản Vân Dao phát hiện đã mang thai được 6 tuần. Khang gia và Giản gia làm lễ kết hôn sớm hơn, ban đầu Khang Dịch và Giản Vân Dao muốn tự mình đưa thiệp mời cho Dịch Dao, nhưng lại không tìm thấy người, lại nghe An Kinh Vĩ nói sắp tới cô sẽ không ở trong nước nên đành phải thôi.

Vì lý do an toàn, An Kinh Vĩ cũng không có ý định đưa Dao Dao đến tham dự, nhưng nếu Cầu Dịch Hành đã mời được "Hoa mai Q" trong truyền thuyết đến, hắn cũng không ngại dẫn Dao Dao đi nhận bao lì xì đỏ của bà mối.

Chuyến bay vào buổi chiều, tiệc độc thân vào buổi tối, hôn lễ vào ngày mai, thời gian rất eo hẹp. An Kinh Vĩ dẫn Dịch Dao đi chọn trang sức cùng với quà cưới cho cặp đôi mới kết hôn trước, sau đó Đàn Hoa đón bọn họ đi đến nhà một ông lão tóc bạc, đo kích thước quần áo, Lý Duật liền ôm một cái hộp gỗ dài rất đẹp chạy đến.

"Vải lụa thêu hoa...... Các người có lầm không vậy! Cô ấy đi dự đám cưới, không phải đi kết hôn! Các người có thù oán với đám cưới người ta hả, chuyên gia đi phá đám à?" Vẻ mặt Phó Hân thật sự cạn lời, sau khi phàn nàn xong lại tức giận trừng mắt nhìn Ngũ Nhân.

Nhìn xem nhìn xem! Đàn ông nhà cô cũng không ít, nhưng nhà cô lại đưa cho cô những thứ gì thế?

Nỏ cầm tay bỏ túi cực độc, không màu, không mùi, không dính máu, nhanh và tiện, theo dõi hành tung hoàn toàn tự động; bom khói giống như viên trân châu đền Tahiti — quên đi, cô không muốn liệt kê ra, đau lòng lắm.

Ngũ Nhân nhìn khiến ông lão cực kỳ kinh ngạc, hình ảnh thông qua con chíp trong đôi mắt được chia sẻ với một người nào đó tại trụ sở chính.

Vải lụa tốt nhất không cần cắt may phức tạp, quần áo vừa vặn, Đàn Hoa chỉ cần giúp Dao Dao búi tóc đơn giản, cài một cây trâm ngọc bích toàn thân trong suốt, đám đàn ông im lặng một lúc lâu, chìm đắm trong vẻ đẹp vừa trầm lặng vừa sống động của người đẹp.

Đương nhiên, không bao gồm Ngũ Nhân.

Đám cưới của Khang Dịch và Giản Vân Dao được tổ chức ở một trang viên giữa núi của Khang gia ở nước ngoài, tuy rằng tổ chức sớm hơn, nhưng những thứ nhóm khách trẻ tuổi đầu tiên đến nhìn thấy, những gì mà đám cưới nên có tất cả đều đầy đủ.

Có lẽ là do mang thai, tình thương của người mẹ cùng với tính trẻ con trong Giản Vân Dao đồng thời bộc phát, chủ đề của bữa tiệc độc thân lại là "Đêm nay tôi ba tuổi".

Một nhóm cô gái trẻ sôi nổi buộc tóc, mặc những bộ đồ ngủ thời trang của trẻ em khác nhau ôm gối ngồi ở trên tấm thảm lớn thành một vòng tròn, kể về những câu chuyện vui nhộn của tuổi thơ, cùng cười lớn rồi cùng khóc òa, khiến đám đàn ông đang nói chuyện, đánh cờ, chơi bài ở dưới lầu cũng thường xuyên bị phân tâm.

Nói đến cũng đáng thương, ông lão Giản gia sắp gả con gái, tâm tình rất nhạt cảm, Khang Dịch uyển chuyển từ chối tất cả "bất ngờ" mà đám bạn bè xấu chuẩn bị cho hắn, ưu nhã duyên dáng biến bữa tiệc độc thân khiến hắn phải nằm bò thành "bữa tiệc cờ bài".

Dịch Dao mỉm cười ngồi bên cạnh Giản Vân Dao, tóc dài như thác nước, làn da trắng như tuyết, trên người mặc một chiếc váy hình trụ với họa tiết cây nấm, nhìn vừa thuần khiết vừa cuốn hút.

Mặc dù tuổi thơ của cô không có gì để nói, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc cô cảm nhận niềm vui thời thơ ấu của người khác, nghe thấy chuyện buồn cười, cô sẽ nở nụ cười rực rỡ chói mắt, khiến mấy cô gái ngồi cạnh cũng không thể rời mắt.

"Chị ơi, chị cười trông thật đẹp." Một giọng nói non nớt lanh lợi đột nhiên vang lên.

Khi mọi người nghe tiếng nhìn lại, thì nhìn thấy một cô bé nhỏ xinh xắn như ngọc bích đã đến gần các cô từ lúc nào không biết. Bộ Hán phục trắng như tuyết cực kỳ phối với đôi mắt phương xinh đẹp của cô bé cực kỳ phù hợp, dáng vẻ xinh đẹp khiến trái tim mọi người đều tan chảy, đặc biệt là Giản Vân Dao, sự cưng chiều và niềm vui trong ánh mắt giống như nhìn thấy con ruột của mình.

Sau một số câu hỏi, cô bé từ tốn bình tĩnh trả lời, cách nói năng ưu nhã, cử chỉ hào phóng, khiến người ta cực kỳ yêu thích.

Khi nghe nói cô bé 4 tuổi này tên Lê Vui Sướng, là con gái của chủ tịch Thân Đồ Mặc của truyền thông Muse, mọi người đều bừng tỉnh, ánh mắt nhìn cô bé càng nóng bỏng hơn. Dù tin đồn là thật hay giả, thì Thân Đồ Mặc vẫn còn độc thân đó!

Bầu không khí thay đổi khiến nụ cười trên gương mặt của cô bé cũng dần tắt.

"Vui Sướng, tới đây, nói cho chị biết, ba Thân Đồ và mẹ của em --"

"Văn Văn!" Giản Vân Dao vội vàng quát bảo dừng lại, "Vui Sướng lại đây lâu như thế, chắc là anh Thân Đồ cũng sốt ruột rồi, Dao Dao cậu có thể giúp mình dẫn Vui Sướng qua đó không?"

"...... Được."

Nắm bàn tay nhỏ mềm mại ấm áp của cô bé, trong lòng Dịch Dao cũng mềm nhũn. Bất cứ ai tham gia vào giới giải trí đều không thể không biết đến cái tên Thân Đồ Mặc, người phát ngôn tốt nhất, chủ tịch lạnh lùng bá đạo, cũng không có gì lạ khi những cô gái chưa có gia định lại hào hứng như vậy.

Nhưng, nếu đã gánh nổi bốn từ "lạnh lùng bá đạo", thì sao có thể dễ ở chung, dễ yêu nhau như vậy? Nếu không lọt vào mắt hắn, không vào được trái tim hắn, thì cho dù gả cho hắn, cũng chỉ là ngày đêm mong nhớ, ngày đêm lo lắng, ngày đêm oán giận, ngày đêm bất an thôi.

Không yêu thì không nên ép buộc.

Vậy còn cô thì sao, cô cũng đang ép buộc Cầu Dịch Hành sao?

"Bảo bối nghe điện thoại! Bảo bối nghe điện thoại!" Màn hình đồng hồ trên cổ tay Vui Sướng bỗng nhiên sáng lên.

"Mẹ!"

"Vui Sướng ngoan, còn đang chơi ở bên ngoài hả? Chuẩn bị phải đi nghỉ ngơi rồi nha!" Trên màn hình nho nhỏ hiện lên một khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, âm điệu động lòng người.

"Dạ! Biết! Mẹ có muốn nói chuyện với ba Thân Đồ không?"

"Mẹ muốn nhìn Vui Sướng bảo bối nhiều hơn chút."

"Hì hì! Nhưng mà chắc chắn ba Thân Đồ rất nhớ mẹ! Đúng rồi, đây là chị Dao Dao, chị đang dẫn con đi tới chỗ ba Thân Đồ đó!"

"Xin chào, cảm ơn cô đã chăm sóc con gái của tôi."

"Xin chào...... Không có gì đâu."

Đối diện với đôi mắt dịu dàng của người phụ nữ trên màn hình, trái tim Dịch Dao hơi rung động.

Nếu là một người phụ nữ như vậy......

"Ba Thân Đồ! Mau tới đây, mẹ đang gọi!" Vừa đi đến sân, Vui Sướng liền giơ tay nhỏ lên cao, chạy như bay đến một bóng người màu đen.

Đẹp trai lạnh lùng, khí chất như vực sâu, một người đàn ông ở trong đêm tối lại giống như chính bản thân là bóng đêm. Nếu nói, khi hắn nhìn thấy Vui Sướng, khi bế Vui Sướng lên, bóng đêm có một nhiệt độ dễ chịu, thì khi hắn cúi mắt nhìn về người phụ nữ trên cổ tay cô bé, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng thả lỏng, giống như trong đêm đen, xuất hiện một vệt sáng vì người nào đó mà phát ra.

Nhìn về phía Thân Đồ Mặc, Dịch Dao có hơi hoảng hốt.

"......" Cầu Dịch Hành cởi áo khoác tây trang khoác lên thân hình quyến rũ mê hoặc của Dịch Dao, trên khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh ưu nhã cuối cùng cũng có dấu hiệu rạn nứt. "Đừng nói với anh, em lại thích Thân Đồ Mặc nữa."

"Ừm."

"......" Một cơn bão nổi lên trong đôi mắt rồng.

"Em muốn anh, cũng yêu em giống như Thân Đồ Mặc yêu người phụ nữ kia."

Cầu Dịch Hành liếc nhìn Thân Đồ Mặc thu bớt khí thế lại, cúi đầu bất đắc dĩ lại cưng chiều nhìn chăm chú vào cô gái trong lòng, "Có chút khó, anh cũng không nhàm chán giống như hắn."

"Ha ha......" Sau khi ngẩn ra một lúc, Dịch Dao cười khẽ, giống như một cái ao đầy sen đang nở rộ. Thỏa mãn ngẩng đầu hôn lên môi Cầu Dịch Hành, Dịch Dao quay đầu nhìn về phía An Kinh Vĩ đứng bên cạnh chú rể với vẻ mặt khó chịu.

Dịch Dao chạy tới nhanh chóng tặng hắn một nụ hôn, rồi biến mất ở trong sân như một cơn gió, chỉ để lại những ánh mắt kinh ngạc bất ngờ trong vườn.

"...... Anh em, tôi nên chúc mừng cậu đã ôm được người đẹp về? Hay là nên cổ vũ cậu trong những ngày sói nhiều thịt ít đây? Dù sao thì đối thủ của cậu cũng rất mạnh nha!" Khang Dịch nghẹn cười vỗ vỗ vai An Kinh Vĩ.

"Cút!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.