Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 202: Nghĩ rồi nói




Tùy Nhược Thủy ngừng bước.

"Được." Tùy Nhược Thủy nói xong lại tiếp tục đi về phía Dịch Dao, "Vậy thì anh sẽ đến chỗ em."

Ặc......

"Không phải, Nhược Thủy, bởi vì em..." Dịch Dao phát hiện cô thật sự không biết nói như thế nào về mối quan hệ hiện tại của cô với An Kinh Vĩ và Đàn Hoa, cô nâng cánh tay đặt lên lồng ngực hấp dẫn mê người của Tùy Nhược Thủy, "Em có người mà em thật sự rất muốn ở bên cạnh."

"Cho nên?" Tùy Nhược Thủy cúi đầu nhìn khuôn mặt vẫn còn ửng hồng của cô gái trước mặt, đôi mắt dần dần u ám hơn.

"Cho nên, cảm ơn anh đã ở bên em mỗi khi em cần, cũng hy vọng anh có thể tìm được cô gái mình thích. Quen một người bạn gái! Tùy Nhược Thủy." Dịch Dao rộng rãi mỉm cười nói.

"......"

Thấy Tùy Nhược Thủy yên lặng không hé răng, Dịch Dao vỗ vỗ vai hắn an ủi, "Chỗ này của anh không có đồ ăn gì hết, mặc quần áo đi ra ngoài ăn đi, tiện thể đi siêu thị mua một ít đồ dùng."

Dịch Dao vừa nói vừa đi đến phòng khách dọn những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày trong vali ra, đặt trở lại phòng tắm, "Em đã trả phí cho công ty dịch vụ dọn dẹp đến cuối tháng này, chính là công ty đối diện nhà. Chìa khóa phòng em đặt trên tủ giày, anh có cần thuê quản gia để trông coi nhà không? Nhưng nếu anh ở nhà khi có người tới anh vẫn nên mặc quần áo nha, đừng dọa người ta sợ."

Thu dọn đồ đạc xong vẫn thấy Tùy Nhược Thủy trần như nhộng không nhúc nhích, chỉ xoay người tiếp tục nhìn cô, Dịch Dao khó hiểu hỏi, "Sao vậy?"

"Anh làm em không thoải mái sao?"

Khóe miệng Dịch Dao giật giật, theo bản năng liếc nhìn côn thịt kích cỡ to lớn trong rừng cây ở bụng dưới của hắn, "Không phải, không phải vấn đề thoải mái hay không."

Cô có một người bạn giường như Tùy Nhược Thủy, loại chuyện hai bên tình nguyện như thế này rất tốt, dựa vào điều kiện của Tùy Nhược Thủy chắc chắn sẽ không thiếu bạn giường, chẳng lẽ do cô đột ngột nói như vậy làm tổn thương tự tôn đàn ông của hắn?

Dịch Dao liếm môi, nhìn khuôn mặt và dáng người trần trụi hoàn mỹ đến mức không thể của người đàn ông, chân thành nói, "Anh rất tuyệt, thực sự rất tốt, mỗi lần ——"

Nhe răng. Trong trạng thái tỉnh táo nói những lời này thật là......

"...... Mỗi lần đều làm em rất thoải mái. Đặc biệt là..." nhớ lại lúc bắt đầu mối quan hệ của hai người, Dịch Dao hơi ngây người.

Ninh Nguyệt Cầm. Đã bao lâu rồi cô không nhớ tới cái tên này, nhớ tới người này?

Đi tới sô pha ngồi xuống, Dịch Dao gỡ dây buộc tóc sau đầu xuống, dùng tay tùy ý chải lại mái tóc dài mềm mại, nằm ngửa tựa lưng vào ghế.

Nghiêng đầu nhìn về phía Tùy Nhược Thủy sắc mặt không vui, Dịch Dao cười cười, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Tùy Nhược Thủy yên lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, đôi môi gợi cảm mím chặt thành đường cong nghiêm túc.

"Nhược Thủy, cảm ơn anh." Dịch Dao lại nói cảm ơn một lần nữa, giọng nói chân thành tha thiết tràn ngập sự dịu dàng khiến đường cong đôi môi của người đàn ông giật giật, "Trong lúc em chán ghét chính mình, cũng chán ghét người khác, em đã tìm kiếm sự an ủi của anh, sự tồn tại của anh đối với em mà nói —— tựa như chốn đào nguyên. Không có áp lực, không có trói buộc, không có giao dịch. Ở bên cạnh anh, em không cần phải suy nghĩ gì hết. Nửa năm qua, khoảng thời gian ở bên anh, là khoảng thời gian em nhẹ nhàng thoải mái nhất. Gặp được anh, là may mắn của em."

Đôi mắt mềm mại của Dịch Dao chứa đầy sự cảm kích và biết ơn thuần khiết.

"Chỉ là em bây giờ, không cần anh, đúng không?"

Giọng nói lạnh như băng của Tùy Nhược Thủy khiến trái tim Dịch Dao kinh sợ.

"Nhược Thủy ——"

"Em đi đi."

"Em......"

"Đi!"

Mang theo nghi ngờ, Dịch Dao cầm túi xách chầm chậm bước ra khỏi cửa chung cư của Tùy Nhược Thủy, cửa phòng sau lưng lập tức đóng lại, trong phòng vang lên tiếng kính vỡ vụn.

Dịch Dao vội vàng xoay người, gõ cửa, "Tùy Nhược Thủy!" Cúi đầu tìm trong túi xách một lúc mới nhớ lại chìa khóa cô đã để lại ở trong phòng.

"Tùy Nhược Thủy! Mở cửa! Anh mở cửa đi! Anh nói gì đi!"

Không biết trong phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trái tim Dịch Dao cực kỳ hoảng loạn. Tùy Nhược Thủy...... Giống như cô vừa nói, cô luôn cảm thấy quan hệ giữa bọn họ rất đơn giản, đơn giản đến mức không có bất kỳ ràng buộc nào, không có bất kỳ gánh nặng nào. Cô không ngờ đối với việc cô rời đi Tùy Nhược Thủy lại có phản ứng lớn đến như vậy.

"Tùy Nhược Thủy! Anh nói gì đi! Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?"

Thấy Tùy Nhược Thủy chậm chạp không trả lời, Dịch Dao vừa lo lắng vừa bực bội, "Tùy Nhược Thủy! Rốt cuộc anh làm sao vậy? Đừng làm cho em lo lắng!"

Bên trong cánh cửa mơ hồ truyền ra giọng nói

"Cái gì? Anh nói to lên một chút! Em không nghe rõ! Tùy Nhược Thủy!" Dịch Dao nhìn cửa phòng, ông chủ keo kiệt của Tùy Nhược Thủy không lắp cửa chống trộm cho nhân viên trong chung cư, cửa phòng vẫn là cửa gỗ nguyên bản do chủ đầu tư thiết kế.

Dịch Dao khẽ cắn môi, lui về phía sau vài bước, chạy lấy đà đá mạnh vào tay nắm cửa.

Rầm! Cửa phòng lập tức mở bung ra.

Trước sô pha, chiếc bàn trà bằng kính hình bầu dục ban đầu vỡ vụn đầy đất, vết máu chói mắt từ lớp thủy tinh phủ đầy đất lan tràn đến chân phải của Tùy Nhược Thủy, người đàn ông mạnh mẽ cả người trần trụi chỉ biết ôm đầu gối không nhúc nhích ngồi đó, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Anh, không sao." Ba chữ khàn khàn phát ra từ trong kẽ răng của người đàn ông.

Nhìn thấy vết thương rỉ máu đầm đìa ở trên chân Tùy Nhược Thủy, cùng với đôi chân căng chặt đang run rẩy của hắn, Dịch Dao cau mày, nghiến răng nghiến lợi ——

"Anh nói lại lần nữa!"

"Anh ——"

"Nghĩ kỹ rồi nói!"

"Anh không tìm bạn gái."

"......"

"Anh đã tìm được em."

Vết cắt, khâu 8 mũi trong ngoài, thay băng mỗi ngày, hai tuần sau cắt chỉ.

Sau khi xử lý xong vết thương, đưa Tùy Nhược Thủy về chung cư, Dịch Dao im lặng thu dọn phòng khách, lau sạch vết máu dính trên sô pha.

Khi ông chủ của Tùy Nhược Thủy nhận được tin nhắn của Dịch Dao chạy tới nhìn thấy băng gạc trên chân Tùy Nhược Thủy, biểu cảm trên mặt của anh ta như thể đã bị mất 500 triệu tiền vé số.

"Sao lại thế này? Đang yên đang lành sao lại bị thương ở chân? Tôi vừa mới nhận cho cậu một buổi biểu diễn tối nay đó!"

Dịch Dao đang dùng bàn chải chà sạch sô pha dừng lại một chút, nhẫn nhịn, không có mở miệng.

"Nhìn cũng không nghiêm trọng lắm, buổi tối liền bốn vòng, có chịu nổi không?"

Tùy Nhược Thủy nhìn sắc mặt lạnh lùng của Dịch Dao, "Hỏi cô ấy."

"Ặc......" Trần Sung nhìn qua nhìn lại hai người, "Cái đó......"

Cô gái nhỏ này tên là gì nhỉ?

"Hợp đồng tôi đã ký, thay thế người đột xuất, lương cao gấp 3 bình thường! Là buổi họp báo mùa hè của Lạc Nam, bây giờ bọn họ đang diễn tập, chỉ còn chờ hắn! Nếu hắn không đi, hắn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!"

Dịch Dao cầm bàn chải đứng lên, "Bao nhiêu?"

"Cái, cái gì?"

"Tiền vi phạm hợp đồng bao nhiêu?"

Trần Sung kỳ quái nhìn Dịch Dao, "20 triệu."

"Tài khoản." Dịch Dao lạnh lùng mở miệng.

"......" Trần Sung liếc nhìn Tùy Nhược Thủy đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, lại nhìn thấy cây rụng tiền mặt đơ vạn năm lúc này lại nở một nụ cười nhẹ!

Chết tiệt! Gặp quỷ rồi! Tùy Nhược Thủy có thể cười!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.