"Dao Dao, cậu đã đến rồi, lên nhìn thử xem." Mạnh Ni Na rụt rè nói.
Dịch Dao lắc đầu, khẽ cười, "Mình ở chỗ này chờ cậu là được rồi, nhân tiện tìm xem quanh đây có món nào ngon không, lát nữa chúng ta ăn cơm trưa xong rồi đi gặp Tiểu Ngải."
Mạnh Ni Na xách giỏ trái cây, loay hoay một lúc, nhưng cũng không khuyên cô nữa.
Ngẩng đầu nhìn sang khu ngoại trú bệnh viện mấy chục tầng, Dịch Dao đi đến ngồi lên chiếc ghế đá cạnh quảng trường nhỏ.
Đàn Hoa.
Nghĩ đến cái tên này, Dịch Dao vẫn không kìm được thở dài, từ trong bóp lấy ra một chiếc túi lụa nhỏ màu vàng kim, có một chiếc khuyên tai còn sót lại.
Cá nhảy diều bay, diều đã bay rồi, chỉ còn lại con cá vẫn đang nhảy.
Ngày thường cô rất ít đeo khuyên tai, cho nên không để ý lắm, tối hôm qua lúc đi ngủ mới phát hiện hai lỗ tai trống không. Gọi điện thoại hỏi An Kinh Vĩ, nói là chỉ tìm được một cái.
Buổi sáng cô dậy sớm đi đến khách sạn, sau khi hỏi mới biết được... An Kinh Vĩ nhờ nhân viên lận tung khách sạn suốt đêm, sảnh tiệc và đường ra vào đều được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả An Kinh Vĩ cũng tự mình tìm một đêm, đến rạng sáng tìm mấy lần vẫn không có, cuối cùng đành phải từ bỏ lên lầu nghỉ ngơi.
An Kinh Vĩ khi đang ngủ vẫn mang tính xâm lược như cũ, nhưng không biết từ khi nào, cô không kháng cự sự xâm lược này của hắn. Nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, cô liền cầm lấy chiếc khuyên tai đặt ở bên gối hắn.
Ni Na đã nhờ Vương Ý đăng thông báo tìm đồ vật trong nhóm của công ty Phong Cụ, nhưng bởi vì cuối tuần, có thể nhiều người không xem tin nhắn, cho nên tạm thời không có tin tức.
Còn bên, Cầu Dịch Hành. Cô chưa có hỏi, cô muốn đợi bên Phong Cụ xác nhận rồi mới kết luận.
Cầm con cá trong tay, Dịch Dao ngẩn người nhìn cánh cửa khu bệnh viện nội trú.
Thật thú vị, chính An Kinh Vĩ lại là người đã khiến cô khám phá ra con người thật của chính mình.
Chỉ cần cô thực sự cảm nhận được tình yêu của một người đàn ông dành cho mình, cô gần như — không còn có điểm mấu chốt nữa.
Cho nên cô vội vàng chạy trốn khỏi Đàn Hoa, nhưng lại không thể đẩy Lý Duật ra hoàn toàn, rõ ràng có ấn tượng tốt với Cầu Dịch Hành, nhưng vẫn cố gắng giữ khoảng cách.
Bởi vì cô không xác định được tình cảm của Đàn Hoa dành cho cô, bởi vì cô vẫn còn lưu luyến Lý Duật, bởi vì cô biết Cầu Dịch Hành đối với cô chỉ là hứng thú thôi.
Thể xác và tinh thần của cô khát khao tình yêu và tình dục, vượt xa khả năng nhận thức của cô. Vì thế, cô theo bản năng bước trên bờ vực của đạo đức và dục vọng, dùng lý trí để chống đỡ bản thân, không thể buông bỏ chỉ có thể rời đi.
Nữ nhân như cô đối với đàn ông mà nói, là ác mộng.
Nhưng cho dù là ác mộng, thì vẫn có người tình nguyện.
Nghĩ đến lời hứa của An Kinh Vĩ tối hôm qua, Dịch Dao không khỏi mỉm cười.
Hắn bị thần kinh nặng như thế nào, mới đồng ý hiệp ước bất bình đẳng như vậy chứ?
"......" Dịch Dao nhìn chăm chú vào một bóng dáng quen thuộc đang sải bước vào cửa bệnh viện, thấy hắn chuẩn bị bước vào, đột nhiên người nọ dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.
Kính mát màu đen che đi đôi mắt quyến rũ phong lưu của hắn, cũng may đây là bệnh viện tư nhân yên tĩnh ít người, ngăn được một trận náo loạn dưới sự xuất hiện của hắn.
"Nắng nóng như vậy, cẩn thận cháy nắng đó." Lý Duật đi tới trước mặt cô, che đi ánh nắng chiếu vào người cô.
Dịch Dao ngẩng đầu nhìn làn da trắng bóng của hắn, "Sau đầu anh có mắt à?"
"Đúng vậy, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của em thôi." Lý Duật giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, xúc cảm mềm mại làm Lý Duật yêu thích không buông tay. "Sao không đi lên?"
Dịch Dao im lặng một lát, "Lên rồi thì nói cái gì? Hay là nói, anh hy vọng em và Đàn Hoa hợp lại?" Nhìn lớp kính râm của Lý Duật, cô lại để cho những ý nghĩ xấu xa trong lòng vươn ra những xúc tua ác mộng lần nữa.
Cô muốn biết, nếu cô không buông tay rời đi? Những người đàn ông này, còn có ai sẵn sàng cùng cô điên cuồng không?
Là ai, có thể đi cùng cô đến cuối cùng?
Hay là...... bọn họ sẽ lần lượt rời bỏ cô mà đi?
"Anh nói cả đời rất dài, anh có thể từ từ chờ, đúng không? Cho dù nhìn em hạnh phúc ở bên người đàn ông khác, không bao giờ liếc mắt nhìn anh, cho dù bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ tốt hơn, phù hợp hơn, làm bạn với anh, yêu anh, sẵn sàng cùng anh nuôi dưỡng con cái, sẵn sàng ở bên cạnh anh đến già ——"
Hai ngón tay đặt lên môi cô, Lý Duật cười không hề có chút gánh nặng, "Cần gì phải hỏi mấy cái này, em lại không tin anh."
"Vậy nếu như có một ngày, em gạt người đàn ông của mình đi tìm anh thì sao?"
"......" Nụ cười trên mặt người đàn ông đột nhiên mất đi, đôi mắt sau lớp kính râm nhanh chóng sâu thẳm, tiếng hít thở ngày càng nặng nề, lòng bàn tay vuốt ve gò má cô cũng dần dần siết chặt, "Ưm ——"
Lý Duật đột nhiên kêu lên một tiếng, vẻ mặt nhẫn nại hơi khom người, tay trái siết chặt thành nắm đấm, tay phải rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngược lại dùng sức véo lên đùi mình, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
"Làm sao vậy?" Dịch Dao hoảng hốt, vội vàng đứng dậy, "Bác sĩ!"
Lý Duật nhanh chóng giơ tay che lại tiếng la của cô, "Đừng gọi, anh không sao."
Thấy vẻ mặt đau khổ của hắn không hề giảm bớt, Dịch Dao càng gấp gáp hơn, mở bàn tay hắn ra, "Anh mạnh miệng gì chứ!"
Mồ hôi lạnh chảy đầy trán, Lý Duật cắn chặt răng, nhìn dáng vẻ đáng yêu lo lắng cho hắn, vừa muốn cười vừa muốn khóc, cố nặn ra một nụ cười, "Anh biết mình bị như thế nào, em đừng lo lắng, một lát sẽ ổn."
"Anh biết? Anh khám bác sĩ chưa? Thuốc đâu?" Dịch Dao nhanh chóng sờ soạng khắp túi quần túi áo của hắn, lại nghe thấy hắn rên rỉ nhiều hơn, sắc mặt tái nhợt lập tức đỏ bừng, khiến cô nhìn thấy hai mắt cũng muốn khóc. "Rốt cuộc anh bị sao vậy? Y tá ——"
Lý Duật cúi đầu cường thế hôn lên đôi môi không ngừng khép mở của cô, tay phải bắt lấy cổ tay ấn bàn tay nhỏ nhắn của cô xuống đáy quần hắn.
Hôn một hồi lâu, cuối cùng Lý Duật cũng chịu đựng được ngẩng đầu lên, tham lam mà nhìn đôi môi mềm mại hồng nhuận của cô, "Nếu thật sự gọi y tá, bác sĩ tới, anh sợ sẽ lên hotsearch một tháng cũng không hạ nổi."
"Anh, anh ——" Dịch Dao nuốt nước miếng một cái, tay như bị điện giật rút về.
Hắn, hắn đừng nói là hắn...... đang mặc cái đồ mà cô nghĩ nha?
Ầm!
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp quyến rũ lập tức đỏ bừng như lửa đốt.