Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 179: Em cũng yêu anh (Đàn Hoa - Hơi H)




Paris, Pháp.

Cầu Dịch Hành đang ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng tổng giám đốc tại trụ sở chính của tập đoàn tiện tay đặt điện thoại di động lên tủ, có hơi nghiền ngẫm đối với những cảm xúc bất chợt nảy sinh trong lòng mình.

Sau khi Anh bắt đầu thoát khỏi liên minh châu Âu, Pháp vẫn luôn cố gắng đưa Paris trở thành trung tâm tài chính mới của châu Âu, những năm gần đây hàng loạt chính sách mới được công bố nhằm thu hút nhà đầu tư trong và ngoài nước.

Có chính sách hỗ trợ của địa phương, đúng là sân khấu thể hiện tài năng của tư bản. Nhưng mấy năm gần đây, lời lãi của thị trường tư bản đã không còn mang lại cho hắn niềm vui nào nữa, con số tăng trưởng đơn thuần thậm chí còn có chút nhạt nhẽo.

Cho nên mấy năm nay, hắn đã đầu tư không ít để thành lập mấy công ty khởi nghiệp đổi mới sáng tạo, không cần lợi nhuận cao mà chủ yếu là niềm vui thú vị.

Một cuộc gặp gỡ tình cờ nửa năm trước, khiến hắn phát hiện một hứng thú mới đó là dạy dỗ cô. Hắn định sau khi nghỉ phép sẽ dẫn cô cùng nhau hưởng thụ ngày tháng an nhàn sung sướng, nhưng sau khi về nước, LR lại tìm tới cửa, mời Khinh Mộc cùng với Thái Lạc Tư hợp tác trong một dự án quân sự, hắn liền tạm hoãn kế hoạch này.

Xem ra nửa năm hắn rời đi, cô đã xảy ra không ít chuyện.

Ngón tay Cầu Dịch Hành vuốt ve tờ giấy một lát, lại đem tờ giấy kẹp lại trong xấp tài liệu lần nữa.

Locker đẩy cửa văn phòng ra, đem tài liệu đã chỉnh sửa đưa cho Cầu Dịch Hành, chờ Cầu Dịch Hành ký tên xong, Locker thấp giọng hỏi một câu, "Tiệc rượu đêm nay có cần sắp xếp bạn gái cho anh không?"

Cầu Dịch Hành ngẩng đầu nhìn Locker cười, "Thể loại bạn gái như thế nào?"

Locker nuốt nuốt nước miếng, "Đại học số 1 Paris, sinh viên người Hoa chuyên ngành nghệ thuật... " dừng một chút, "... là xử nữ."

Cầu Dịch Hành bật cười, "Không cần." Hắn cũng không muốn tìm người thay thế, huống chi cô gái như vậy đâu dễ dàng tìm được người thứ hai?

Người trợ lý đặc biệt trẻ tuổi của hắn chắc là sợ hắn nghẹn hỏng. Kể từ khi trở về nước từ tháng 10 năm ngoái đến nay, trừ lúc thao cô ở thành phố S trong dịp Tết cổ truyền của Trung Quốc, hắn chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác.

Không phải hắn cố tình cấm dục, mà là tình hình bên dự án quân sự kia có hơi phức tạp, liên quan đến nhiều phía, trong giai đoạn bảo mật nên để phòng ngừa, hắn tránh đến gần bất cứ ai.

Đến khi có nhu cầu sinh lý, tập thể hình hay tập trung suy nghĩ đều là những cách giải quyết tốt.

Nhưng mà, rõ ràng không phải là tốt nhất. Ít nhất hai tháng này, nữ nhân nhỏ bé kia thỉnh thoảng lại quấy rối trong đầu hắn, nếu hắn không đi bắt lấy cô rồi dạy dỗ cô thật tốt, nói không chừng hắn thật sự nghẹn hỏng đó. A......

"Tiệc rượu buổi tối cậu và Khổng Đức đi thay tôi đi, công việc kế tiếp nếu cần thiết, thì bảo Khổng Đức liên hệ tôi, những chuyện khác bọn cậu tìm Louis."

"Anh muốn nghỉ phép sao?"

Cầu Dịch Hành gật đầu.

"...... Kế hoạch bao lâu?"

"Xem tâm trạng." Tươi cười sung sướng.

"Một mình anh?"

"...... Hai người." Hắn, còn có cô nữa.

Hiếm khi gặp được nữ nhân khiến hắn cảm thấy hứng thú, đương nhiên phải nghỉ phép cho tốt?

Khi mặt trời lên cao ở Paris, Dịch Dao uống canh cá cũng no rồi. Uống hai chén canh nấm rồi uống thêm canh cá, mùi thơm đậm đà mỹ vị, một ngụm nuốt xuống, từ hàm răng, theo đầu lưỡi đi thẳng xuống cổ họng, trái tim và dạ dày đều thấy sảng khoái!

Một ngụm lại uống tiếp một ngụm, cái miệng nhỏ không ngừng phát ra âm thanh khen ngợi "mờ ám".

Đàn Hoa mở cửa lên xe, nhìn thấy nụ cười thỏa mãn mê người của cô, chiếc lưỡi còn chưa đã thèm mà liếm liếm nước canh còn sót lại trên cánh môi anh đào, khiến anh nhìn thấy mà bụng dưới căng thẳng, trướng đến phát đau.

Đàn Hoa đi qua bế cô lên, anh ngồi trên vị trí cũ của cô, ôm cô vào tròng lòng đặt trên đùi, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi môi của cô, giống như là mãnh thú đói khát phát hiện đồ ăn yêu thích nhất.

Dịch Dao theo bản năng liếm liếm môi, chủ động hôn lên cánh môi của anh, mềm mại, ôn nhu, môi răng dây dưa.

Anh so với canh cá còn thơm hơn.

Hương thơm của lá tre, cánh hoa mềm mại, dịu dàng như ngọc, người đàn ông như vậy, vì cô mà tình nguyện dùng trái tim để bày ra bẫy tình, cô cần gì phải giãy giụa?

Tình yêu.

Đã định sẵn là tan nát cõi lòng!

Cô đem trái tim đã tan vỡ thành từng mảnh làm dũng khí, chân chính thật lòng yêu anh một lần!

Ôm lấy cổ anh, cô không ngừng gia tăng nụ hôn, đầu lưỡi tham lam thọc vào miệng anh, khiêu khích liếm láp từng ly từng tí.

"Đàn Hoa, làm em." Chống lên trán anh, cô khẽ thở hổn hển, yêu cầu rất rõ ràng. "Làm em, em liền yêu anh."

Một câu, bao trùm toàn bộ thế giới của anh.

Quên mất chuyện muốn hỏi là gì, cũng quên mất trong đầu đang lo lắng cái gì, thậm chí quên mất chính bản thân anh là ai! Anh chỉ biết cô nói, cô sẽ yêu anh!

Cô sẽ yêu anh!

Trong đôi mắt đen trắng giống như đá quý của người đàn ông đều là khuôn mặt say lòng người của cô, ánh mắt ôn nhu, giống như những vì sao trên trời không thể khao khát đột nhiên hóa thành đá quý nhẹ nhàng dừng trong tay cô, biết rõ là không chân thật, nhưng trái tim lại không thể từ chối!

Vội vàng cởi bỏ trói buộc của nhau, như là bắt được ảo cảnh ngắn ngủi trước khi tỉnh mộng, sợ rằng khi anh buông lỏng tay cô sẽ biến mất giống như bọt biển.

Anh đem hai cổ tay của cô đặt lên đỉnh đầu, dùng sức thao cô, yêu cô, biến tất cả nhiệt huyết thành nhịp điệu bất tận, cảm nhận được sự ấm áp của cô, sự phối hợp của cô, sự chủ động của cô và nụ hôn tràn ngập tình yêu.

Người thao cô, không là ai cả, không phải Đàn Hoa, cũng không phải con trai của ai, anh trai của ai, bạn tốt của ai, ông chủ, tổng giám đốc của ai, chỉ là một người yêu cô, muốn cô, người đàn ông muốn cô tan vào xương vào máu!

Hồi lâu sau...

Ôm cô vào lòng để cô gối đầu lên vai mình, rốt cuộc Đàn Hoa cũng hỏi, "Vì sao lại đột nhiên như vậy?"

"... Anh không tin tưởng bản thân mình như vậy sao?"

Anh xoay người đè cô ở dưới thân một lần nữa, nhìn xuống đôi mắt trong suốt không hề che đậy của cô, rõ ràng là một đôi mắt thẳng thắn và trong sáng như vậy, lại khiến anh không thể nào đoán được.

Do dự một lát, "Anh..." Chỉ thốt ra một chữ, trên khuôn mặt tuấn tú nổi lên chút thẹn thùng, vùi đầu vào một bên má của cô, giọng điệu trầm thấp lơ lửng, "Trước kia anh đối với phụ nữ không có hứng thú, thậm chí là chán ghét phụ nữ, cho nên cũng không biết phải theo đuổi nữ nhân như thế nào, không biết làm như thế nào mới có thể khiến em thật sự yêu anh."

Ơ? Gì?

"Cha mẹ của anh và Tiểu Minh, là hôn nhân ích lợi, bọn họ... cũng không thèm để ý tới bọn anh. Lúc còn học phổ thông, mẹ của bọn anh thậm chí còn đưa một thiếu niên cùng tuổi với anh về nhà. Ha ha..."

"......" Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể anh, Dịch Dao nghiêng nghiêng đầu nhỏ, dựa vào anh.

"Vậy..." Đàn Hoa trầm ngâm hồi lâu. "Vậy lúc nãy em ghen sao?"

"Vâng." Dịch Dao trả lời rất nhanh.

Đàn Hoa ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sáng ngời.

"A......" Vuốt ve đôi mắt anh, Dịch Dao cười khẽ, "Xin lỗi, em cũng chưa từng yêu ai, em thậm chí cũng không biết như thế nào là tình yêu. Em chỉ biết, em muốn nhìn thấy anh, em thích nhìn anh, thích khuôn mặt, thân thể, ngón tay của anh, mỗi khi anh làm đồ ăn, nhìn thấy anh vui vẻ liền muốn cười, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh liền muốn chọc anh cười, nhìn anh... cùng người phụ nữ khác thân thiết, trong lòng sẽ không thoải mái, biết anh làm với người phụ nữ khác..."

Đàn Hoa cúi đầu hôn lên môi cô, không cho cô nói tiếp.

"Không có, sau này cũng sẽ không."

"Cho nên, anh nói, em có phải đã yêu anh không?" Dịch Dao nhìn Đàn Hoa, khuôn mặt nhỏ yêu kiều cười cười... nước mặt rơi đầy mặt.

"Anh cũng yêu em, chỉ yêu em, vĩnh viễn." Đàn Hoa kéo tay của cô đặt lên vị trí trái tim của anh, anh hạnh phúc lại thương tiếc hôn lên nước mắt của cô.

"Đàn Hoa, em yêu anh." Trong miệng thốt ra tiếng yêu, nước mắt lại càng rơi mãnh liệt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.